Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 122: Dịch Dương, thật xin lỗi 14



Edit: Jess93

Ban đêm, Lâm Tịch lặng lẽ đến ký túc xá Dịch Dương, dù sao hiện tại cô cũng là bạn gái Tư Minh Hạo, thường xuyên lui tới với Dịch Dương sẽ bị người ta nói.

Nhờ hai mươi Đoạn Cẩm ban tặng, hiện tại thân thủ của Lâm Tịch cũng không tính là tốt mấy, nhưng thần không biết quỷ không hay đến phòng Dịch Dương vẫn không có vấn đề.

Quả nhiên cửa phòng Dịch Dương không khóa, trong phòng một mảnh đen nhánh, Lâm Tịch lặng yên không một tiếng động âm thầm vào phòng, chốc lát sau đã có thể nhìn thấy thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Tịch trực tiếp đi qua, ngồi trên một chiếc ghế khác, kìm lòng không được vươn tay ra bóp bóp khuôn mặt Dịch Dương, thiếu niên 15 tuổi, nhìn có chút thư hùng chớ biện*. Dịch Dương nghiêng đầu vừa né tránh vừa hỏi: "Minh Nguyệt, phòng tối như vậy cậu cũng có thể nhìn thấy tớ?"

*Thư hùng chớ biện: Thư là chỉ con cái, giống cái, phụ nữ; Hùng là con đực, giống đực, đàn ông; câu này nghĩa là khó phân nam nữ.

"Ừm, cậu tranh thủ thời gian tu tập công pháp tớ dạy cho cậu, thị giác và thính giác đều có thể nâng cao, thì sẽ giống như tớ nha. Hơn nữa, những người cùng tuổi với cậu trên cơ bản đều không phải là đối thủ của cậu." Lâm Tịch gật đầu.

Dịch Dương vô cùng vui mừng, tự nhiên linh hoạt bày ra tạo hình kinh điển của Hoàng Phi Hồng, vô cùng đắc ý hỏi: "Thật không? Giống như đại hiệp trong phim sao?"

Lâm Tịch bĩu môi: "Cậu cho rằng là Siêu Nhân Điện Quang! Nào có nhanh như vậy? Tố chất thân thể cậu tốt, vì vậy tu tập nhanh hơn tớ một chút, nhưng vẫn cần thời gian. Mặt khác bộ quyền pháp và chân pháp kia cậu cũng phải thường xuyên luyện tập, đợi thêm một thời gian sẽ càng thực dụng hơn so với Taekwondo."

"Ừm, tớ có luyện tập, chính là lén lút luyện tập một mình vào buổi tối, không biết trình độ bản thân như thế nào. Đúng rồi, quả nhiên Tiền Lâm Lâm tới tìm tớ. Thứ cậu cho tớ đã cho cô ta rồi. Đừng nói, cách của cậu quả thật có tác dụng. Tớ chỉ lén lút kẹp hai cái đệm xì hơi trong sách Tiền Lâm Lâm, cô ta liền tới, quả nhiên thông minh hơn nhiều so với Tiền Dao Dao ngu xuẩn kia."

Lâm Tịch cười, dĩ nhiên, sở dĩ cô để cho Dịch Dương làm những trò đùa quái đản ngây thơ đó trêu chọc mọi người, hơn nữa lại tiếp tục, dù sao đây cũng là trò trẻ con, sẽ không gây hại gì đến bọn họ. Nhưng một khi Tiền Dao Dao cảm thấy những chuyện này là do Tiền Lâm Lâm làm, như vậy Tiền Lâm Lâm sẽ xui xẻo. Hơn nữa Lâm Tịch và Dịch Dương đã thể hiện thực lực của mình, Tiền Dao Dao hận đến nghiến răng nhưng lại không có cách nào. Cuối cùng càng bị Dịch Dương tính toán thành công chuyện cái mông dính trên ghế, muốn bao nhiêu mất mặt có bấy nhiêu mất mặt.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của mình, bị Tiền Dao Dao ức hiếp trong thời gian dài, Tiền Lâm Lâm cũng không phải đầu gỗ, sao cô ta có thể cam tâm!

Dịch Dương lo lắng Tiền Lâm Lâm sẽ phản bội, Lâm Tịch nói: "Cậu yên tâm, chắc chắn cô ta sẽ không. Tiền Lâm Lâm là người thông minh, thật ra tính tình cô ta không tệ, sở dĩ lựa chọn bán Tiền Dao Dao hợp tác với chúng ta, là bởi vì Tiền Dao Dao không xem cô ta như con người. Đây cũng là chỗ chúng ta có thể lợi dụng, Tiền Dao Dao người này, không có mệnh Công chúa, nhưng lại mắc bệnh Công chúa, cho nên, vừa ghét bỏ Tiền Lâm Lâm, vừa muốn bắt cô ta làm người hầu sai sử để thể hiện địa vị của mình. Chỉ cần cô ta có thể đi theo mấy người kia, chúng ta không cần lo lắng không lấy được những thứ kia."

Lâm Tịch suy nghĩ, còn nói: "Hơn nữa, cô ta cũng có chỗ muốn cầu cạnh chúng ta, muốn chữa bệnh cho mẹ cô ta, Tiền gia lại không chịu ra tiền. Tiền Dao Dao cay nghiệt hẹp hòi giống mẹ cô ta, điều này vừa vặn cho chúng ta cơ hội, may mắn cậu nuôi dưỡng nhiều tiểu đệ như vậy, cung cấp cho chúng ta không ít tin tức."

Dịch Dương thấy Lâm Tịch trực tiếp khích lệ, cúi đầu xuống, ngượng ngùng cười: "Không phải là tiểu đệ, đều là bạn bè."

Hai người lại nói một hồi, Dịch Dương tu tập hai mươi Đoạn Cẩm có chỗ nào không hiểu cũng nhân cơ hội nói ra, Lâm Tịch đều giải đáp từng chỗ. Mắt thấy đêm càng khuya, Lâm Tịch đứng dậy: "Dương Dương, đừng quên bảo tiểu đệ của cậu điều tra một chút về người tài xế của nhà cậu, nếu như không có vấn đề, đến lúc đó cứu ông ta một mạng, nếu như là người có lòng dạ hiểm độc, vậy thì cứ duy trì kế hoạch ban đầu."

Dịch Dương gật đầu.

Lợi dụng ánh trăng, Lâm Tịch lại lặng lẽ trở về ký túc xá của mình. Cảm thấy hiện tại khi một mình Dịch Dương đối mặt với mình đã không còn âm trầm, ngược lại có chút hoạt bát thuộc về thiếu niên.

Đời này, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu có kết cục bi thảm giống như trong cốt truyện!

Ngày hôm sau, đã vài ngày Tư Minh Hạo chưa từng đến chỗ cô xoát mặt lại xuất hiện, nhớ lại tình huống anh ta bưng lấy cái ghế chạy như điên đến phòng y tế vào ngày hôm qua, trong lòng Lâm Tịch cảm thấy một trận vui sướng, mặc dù không có tổn thương gì đáng kể, nhưng giống như Tư Minh Hạo loại người tự xưng là bạch mã Hoàng tử tình nhân hoàn mỹ này, chuyện mất mặt dạng này đối với anh ta cũng coi là một loại đả kích.

Đoán chừng thời gian thật dài trông thấy cái ghế cũng sẽ có bóng ma trong lòng đấy.

Trên mặt Lâm Tịch vẫn cao ngạo như cũ, tuyệt đối không thể băng nhân thiết.

Tư Minh Hạo nói nhăng nói cuội, thật ra chính là đến nói lời khách sáo, thăm dò chuyện cái ghế có phải do cô bày mưu đặt kế hay không, cũng thử dò xét cô có hoài nghi quan hệ giữa mình và Triển Vân Linh hay không.

Nếu Lâm Tịch để cho anh ta moi ra được lời nào, vậy cũng không cần làm người chấp hành gì nữa, đoán chừng sống không quá năm tập liền nhận cơm hộp rồi. Dĩ nhiên Tư Minh Hạo không thu hoạch được gì, dù sao cũng giữa trưa, mang theo Lâm Tịch cùng nhau đến nhà ăn.

Trên đường, Tư Minh Hạo lặp đi lặp lại làm tư tưởng công tác cho Lâm Tịch, gì mà những người kia đều là bạn của anh ta, coi như nể mặt anh ta cho một chút mặt mũi, nhất là hai chị em Triển gia blabla.

Xem ra hiện tại Tư Minh Hạo đã thích Triển Vân Linh dịu dàng động lòng người, sợ mình làm khó cô ta nhưng lại không dám không để ý tới mình. Dù sao bên phía ba anh ta còn trông cậy vào Tần gia để được phê duyệt đấy.

Đau lòng Triển Vân Linh nên xem Tần Minh Nguyệt là đồ ngốc đùa giỡn sao? Phải giẫm lên máu tươi người khác mới có thể chứng minh tình yêu đích thực của các người? Đây mẹ nó là cái logic khốn nạn gì?

Lâm Tịch nhìn con hàng được xưng là Hoàng tử đầu tiên của Thịnh Duệ, thứ gì, cho rằng mình rất cao quý? Chẳng phải cũng vì sau này có thể thuận lợi kế thừa gia nghiệp nên đến chỗ này của Tần Minh Nguyệt bán mình? Chẳng qua giá tiền cao một chút mà thôi.

Hết lần này tới lần khác còn muốn lấy danh nghĩa tình yêu lập đền thờ cho mình, trong lòng Lâm Tịch cười lạnh, vốn ta kính ngươi là vị kỹ nữ, ngươi dạng này có ý tứ?

Trong nhà ăn đã sớm có tiếng người ồn ào, Tư Minh Hạo vừa tiến vào, giọng điệu làm ra vẻ duyên dáng của Tiền Dao Dao vang lên từ chiếc bàn lớn nhất gồm mười người ở bên kia: "Anh Minh Hạo, ở chỗ này!"

Tư Minh Hạo mang theo Lâm Tịch đi tới.

Lần trước gặp mặt ồn ào rất không thoải mái, ai cũng không nhắc tới, giống như là lần đầu tiên gặp mặt, Tư Minh Hạo chính thức giới thiệu với Lâm Tịch: "Đây là Tiêu Triệt, thiếu gia công ty điện tử Hạo Nguyên."

Lâm Tịch liếc mắt sang, hai mắt hẹp dài, đôi môi mỏng màu tím sậm, hai gò má lại có chút đỏ ửng, vẻ ngoài tiêu chuẩn của một nam phụ hết lòng trung thành âm hiểm.

Tiêu Triệt chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tịch một cái, tích chữ như vàng nói câu "Hạnh ngộ*" rồi không nói nữa.

*Hạnh ngộ: Sự gặp gỡ may mắn.

Đắc ý cái gì? Bản thần y có thể nói cho ngươi biết một cách có trách nhiệm, dạng người như ngươi rõ ràng là bị bệnh tim?

"Tớ nhớ rõ thiếu gia công ty điện tử Hạo Nguyên hình như là Tiêu Trạm, đổi tên rồi?" Lâm Tịch lớn tiếng "Nói thầm," sắc mặt Tiêu Triệt bỗng trở nên rất khó coi, chắc chắn cô gái dáng chết này cố ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.