Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 132: Dịch Dương, thật xin lỗi 24



Triển Vân Tiêu rú lên như tiếng giết heo, cô gái đê tiện này! Dám động mặt anh ta!

Từng dòng nước ấm nhắc nhở anh ta chắc chắn đã chảy máu. Triển Vân Tiêu rút dao găm ra đâm ngay ngực Lâm Tịch, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Tần Minh Nguyệt, đồ khốn kiếp, dám làm mặt lão tử bị thương! Đợi lát nữa lão tử sẽ hồi báo mày! Tự mình hầu hạ mày thoải mái!"

Lâm Tịch nghiêng người tránh thoát, nắm đấm mang theo gió lần nữa đập vào Triển Vân Tiêu!

Trong chốc lát Triển Vân Tiêu không kịp đề phòng khuôn mặt lại bị cô làm bị thương, trong lòng rất hận, mặc dù anh ta không giống những minh tinh truyền hình điện ảnh dựa vào mặt ăn cơm, nhưng dù sao cũng có danh xưng Triển công tử nhà giàu đẹp trai, làm sao có thể không quan tâm tới nhan sắc của mình!

Nhìn tư thế của Tần Minh Nguyệt, anh ta thật sự không ngờ tới tiện nhân yếu đuối này vậy mà có bản lĩnh như vậy, Triển Vân Tiêu hơi thu hồi lòng khinh thường, chẳng qua ỷ vào dao găm trong tay, xung quanh cũng đều là người của bọn họ, Triển Vân Tiêu lau vết máu trên mặt, hai mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Tịch.

Anh ta không những không giận mà còn cười: "Tần Minh Nguyệt, đây là tự mày muốn chết, đợi lát nữa lão tử chơi mày trước, lại vứt cho bọn họ, chờ đến khi mọi người thoải mái đủ rồi, lại phá hủy gương mặt buồn nôn đó của mày! Đồ rách nát! Đến lúc đó, mày vẫn là Công chúa nhỏ Tần gia sao?"

Trả lời anh ta là một cước đáng sợ đoạn tử tuyệt tôn của Lâm Tịch!

"Gái điếm thối! Hôm nay mày sẽ hối hận vì chọc giận tao!" Triển Vân Tiêu nói với bốn người khác: "Không cho phép các người ra tay!"

Bốn người không nghĩ tới Dịch Dương nhìn xem gầy trơ xương lại khó giải quyết như vậy, nếu không phải một dao cuối cùng của Triển Đại thiếu gia, bọn họ còn phải tốn một chút công phu, giờ phút này cũng là mệt đến ngất ngư, ước gì có thể nghỉ một lát. Một người lắc lư đi đến bên cạnh người bị thương kia: "Lão Tam, mày thế nào? Không có sao chứ."

Lão Tam lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì lớn, có cái chân không cử động được, đoán chừng là gãy xương."

Người nọ đi đến bên cạnh Dịch Dương đá một cái vào đùi anh ta, tên khốn kiếp này!

Tư Minh Hạo cũng đi tới, rất không hài lòng nói: "Bốn đánh một cũng không chiếm được tiện nghi gì, một đám rác rưởi!"

Anh ta lại quay nói với Triển Vân Tiêu: "Chơi một hồi là được rồi, tiếp tục còn phải làm việc đứng đắn đấy, đợi lát nữa mang bọn họ.."

Tư Minh Hạo lời còn chưa nói xong, trên mặt tất cả mọi người đều là kinh ngạc, trời ạ, anh ta nhìn thấy cái gì!

Chỉ thấy Triển Vân Tiêu hét thảm một tiếng, bị Tần Minh Nguyệt liên hoàn cước đá vào phần bụng, nằm ngửa trên mặt đất, một chân Tần Minh Nguyệt dẫm ở cổ Triển Vân Tiêu, giọng nói lạnh lẽo giống như đến từ Địa Ngục: "Nếu không phải giữ lại mày còn có tác dụng, bây giờ lão nương đã siêu độ mày!"

Cô quay về phía bốn người kia phân phó: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Trói tất cả lại cho tôi!"

Đầu Tư Minh Hạo "Đùng" một tiếng, hoài nghi nhìn bốn tên côn đồ kia một cái: "Các người.."

Tư Minh Hạo lui lại từng bước, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.

Làm sao lại như vậy? Bốn tên côn đồ kia rõ ràng là người của Triển Vân Tiêu, sao có thể giúp đỡ Tần Minh Nguyệt?

Bốn người cũng mang vẻ mặt hoang mang, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, gã đại ca bận rộn giải thích với Tư Minh Hạo: "Tư thiếu gia, chúng tôi không biết cô gái này, thật đó!"

"Tần tiểu thư đang nói chuyện với chúng tôi! Các người suy nghĩ nhiều rồi."

Không biết từ lúc nào, xung quanh vậy mà lặng yên không một tiếng động xuất hiện mấy người áo đen.

Lâm Tịch nói: "Đừng nói nhảm với bọn họ!" Trong tay cô đột nhiên xuất hiện một thứ giống bình xịt cỡ nhỏ, xịt vào Triển Vân Tiêu vài lần, quay đầu lại không để ý tới anh ta, mà bước nhanh về phía Dịch Dương.

Lâm Tịch đưa tay thăm dò hơi thở Dịch Dương, sắc mặt khẽ biến, còn có hô hấp, hẳn là không có việc gì lớn. Lại bắt mạch, mới hoàn toàn yên lòng.

Phải nói vẫn là lão ba Tần gia đáng tin cậy, tìm người có thân thủ cũng không tệ, động tác nhanh chóng đã thu thập bốn tên lưu manh.

Lâm Tịch vừa đi về phía Tư Minh Hạo mặt không còn chút máu, vừa phân phó: "Phân ra hai người đưa Dịch Dương tới bệnh viện gần nhất, những người khác làm theo kế hoạch ban đầu."

Người áo đen không kiêu ngạo không tự ti gật đầu: "Vâng."

Tư Minh Hạo mắt thấy đã không thể cứu vãn, nghĩ lại muốn chạy trốn từ trong tay những người áo đen này quả thật còn khó hơn chết, anh ta không còn khí thế ngất trời như vừa rồi nữa, lắp bắp nói: "Minh.. Minh Nguyệt, cậu tin tớ đi, đều.. Đều là chủ ý của Triển Vân Tiêu, tớ.. Tớ nhất thời váng đầu, tớ sai rồi.."

Đầu gối anh ta mềm nhũn, vậy mà quỳ xuống: "Minh Nguyệt, chúng ta đã nói tốt.. Tốt nghiệp.. Tốt nghiệp lập tức đính hôn.. Cậu bỏ qua cho tớ đi!" Anh ta thấy Tần Minh Nguyệt không nhúc nhích chút nào, nhất thời sợ vỡ mật: "Minh Nguyệt, cậu không thể như vậy, Minh Nguyệt, tớ.. Tớ yêu cậu!"

Đoán chừng có thể dùng lãng mạn để khiến người khác cảm động, cũng chỉ có Tư Minh Hạo là người đầu tiên tê tâm liệt phế nói câu "Tớ yêu cậu" kinh hồn bạt vía như vậy.

Lâm Tịch bước từng bước một tới gần anh ta, mỗi một bước giống như giẫm trên trái tim Tư Minh Hạo.

Mồ hôi lạnh từ gương mặt Tư Minh Hạo uốn lượn mà xuống, anh ta không hề để ý, đổi quỳ thành ngồi, từ từ lui lại về phía sau, cũng không phải là muốn chạy trốn, mà là khí thế của Lâm Tịch thật sự quá dọa người.

Ánh mắt cao ngạo mà bễ nghễ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, giống như anh ta là một con kiến có thể tùy ý bóp chết.

Trong nháy mắt này Tư Minh Hạo đột nhiên tỉnh ngộ: Không chỉ chính mình không yêu Tần Minh Nguyệt, Tần Minh Nguyệt cũng chưa từng thích mình!

Khi Lâm Tịch tới gần, một cơn rét lạnh giống như đâm vào xương tủy, trong khu cắm trại tại rừng mưa nhiệt đới, nơi được biết có nhiệt độ ổn định là 26 độ, vậy mà giọng nói Tư Minh Hạo lại đang phát run, có thể ngay cả chính anh ta cũng không biết mình đang nói cái gì: "Minh Nguyệt, cậu tha thứ cho tớ! Cậu xem, cậu tên là Minh Nguyệt, tớ.. Tớ là Minh Hạo, chúng ta rất có duyên nha! Nhật nguyệt chi minh, chúng ta.. Một đôi trời sinh, cùng nhau.. Cùng nhau chiếu sáng.."

Lâm Tịch cười lạnh, thật sự là quá mẹ nó khôi hài, trong cốt truyện, lúc ban sơ khi Tư Minh Hạo thích Tần Minh Nguyệt cũng đã từng nói câu này, Tần Minh Nguyệt nói tên ba mẹ cô ấy rất xứng đôi, cho nên nhất định phải ở cùng một chỗ, Tư Minh Hạo nói tên của bọn họ cũng rất xứng đôi, nên bọn họ nhất định cũng sẽ cùng một chỗ.

"Chiếu sáng em gái ngươi, nhật nguyệt của lão nương gặp minh của ngươi, một cái trở thành nhật thực toàn phần, một cái đến ngày mùng một, tất cả đều mẹ nó mù!"

Nói xong Lâm Tịch không còn nghe anh ta nói nhảm, dùng bình xịt nhỏ phun vào Tư Minh Hạo.

* * *..

Gần đây Tư Chấn Nam vội sứt đầu mẻ trán.

Với tư cách là người cầm quyền Tư gia, ông ta rất ít khi như vậy.

Đầu tiên là việc Tần gia đồng ý sẽ phê duyệt lại chậm chạp chưa xong, tiếp theo là các hạng mục hợp tác liên tục mắc sai lầm, chấn động đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị trường giao dịch chứng khoán, trong ba ngày liên tục hạ giá sàn, trong vòng một đêm miệng Tư Chấn Nam đã nổi lên vết bỏng rộp lớn. Nhưng điều đáng lo ngại hơn vẫn còn ở phía sau, hết lần này tới lần khác lúc này ông ta lại phát hiện vậy mà toàn bộ Tư thị không có bao nhiêu tiền bạc có thể điều động.

Tư Chấn Nam mặt dày mày dạn gọi điện cho thông gia tương lai cầu viện, Tần Chính chỉ lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Tư vẫn nên đừng dính líu quan hệ lung tung, nhân phẩm thiếu gia Tư gia xuất chúng, Tần gia chúng tôi trèo cao không nổi."

Tư Chấn Nam vừa nghe lời này của Tần Chính đã thấy không thích hợp, vội vàng cười hỏi làm sao vậy, Tần Chính chỉ nói một câu "Sao không đi hỏi lệnh công tử" liền cúp điện thoại.

Tên tiểu súc sinh này!

Trách không được phê duyệt lại chậm chạp không xuống tới, một cơn giận vô danh bùng lên, Tư Chấn Nam đã dặn đi dặn lại, muốn Tư Minh Hạo nhất định phải tóm chặt lấy Tần Minh Nguyệt, vậy mà vấn đề ra ở chỗ này!

Tư Chấn Nam từng bắt đầu điều tra Tần Minh Nguyệt, đó chính là một đứa bé không tâm cơ bị làm hư, dựa vào bản lĩnh của con trai nhà mình thu thập cô quả thật chỉ là một bữa ăn sáng, ông ta còn chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn cho cả hai ngay khi bọn họ tốt nghiệp, trải qua nhiều năm thăng trầm trong kinh doanh khiến Tư Chấn Nam cho rằng, vô luận thứ gì, chỉ có bắt ở trong tay chính mình mới cảm thấy an tâm nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.