Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 143: Phần thưởng nhiệm vụ: Tinh Tế tỷ đệ 2



Lâm Tịch cẩn thận nghĩ đến cuộc sống mỗi ngày của Bella.

Buổi sáng giúp Jerry rời giường mặc quần áo, quét dọn vệ sinh trong nhà, bắt đầu làm việc.

Buổi tối quét dọn vệ sinh, làm một chút công việc thủ công mà Mary đã nhận, khoảng mười giờ lên giường nghỉ ngơi.

Bây giờ Lâm Tịch đã biết, ở thời đại này, ăn cơm là đãi ngộ chỉ kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ, những thứ nguyên liệu nấu ăn rau quả lương thực kia không có tác dụng gì thuộc về sản phẩm xa xỉ có cũng được mà không có cũng không sao, đắt tiền muốn chết.

Nếu như vì duy trì sinh mệnh, mọi người chỉ cần uống một viên sinh mệnh vào mỗi buổi sáng, các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể trong một ngày đã được bổ sung đầy đủ, tiết kiệm thời gian và Tinh tệ, Tinh tệ chính là tiền tệ lưu thông trên tất cả Tinh vực.

Tất cả các công việc như vậy đều chỉ có một mình cô con gái mười tám tuổi làm, trong trí nhớ Bella, người mẹ Mary chịu mệt nhọc vất vả của cô ấy đối xử vô cùng tốt với chị em bọn họ, rốt cuộc mỗi ngày bà ta đều đang bận rộn cái gì?

Đột nhiên, trong đầu Lâm Tịch giống như bị đánh một búa nặng nề, một tiếng hét thảm gần như suýt bật ra từ trong miệng, chẳng qua bị Lâm Tịch liều mạng nhịn xuống.

Lâm Tịch ôm đầu đau đớn không thôi, ngây người một lát, cảm giác đau đớn dường như muốn đập vỡ đầu kia đã giảm xuống, cô lắc đầu, hình như không có việc gì.

Cơn đau đến nhanh, đi cũng nhanh, cô nhìn đồng hồ báo thức một cái, kim đồng hồ đã chạy tới 7 giờ 20 phút, thảm rồi, nếu không nhanh sẽ đến muộn!

Lâm Tịch nhanh chóng mặc quần áo cho mình, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lau một chút mỹ phẩm dưỡng da giá rẻ, vội vàng chạy đến căn phòng sát vách của em trai.

Trên giường, một bé trai nhìn rất gầy gò đang quay mặt về phía cửa, trong đôi mắt mang theo khát vọng. Mái tóc màu nâu sẫm mềm mại buông trên trán, lông mi khẽ rung lên, Lâm Tịch chú ý tới con ngươi màu xanh biếc băng giá hiếm thấy của cậu bé, trông như thể có một thế giới tràn đầy sức sống ẩn chứa bên trong, thâm thúy mà tĩnh mịch. Bây giờ, trong con ngươi xanh biếc băng giá kia có hình ảnh của cô, đang ngơ ngác nhìn mình.

Cậu bé thấy cô không nói lời nào, nhếch môi, lộ ra hai cái răng Hổ nhỏ, khóe miệng hiện lên hai cái lúm đồng tiền cực nhỏ nhưng rất sâu bày ra nụ cười tươi: "Bella, hôm nay chị tới trễ năm phút, coi chừng bà béo trừ tiền lương của chị, em tự mặc quần áo, tự quét dọn phòng, chị đi nhanh một chút đi."

Nói xong, cậu bé rất nhanh nhẹn mặc chiếc áo sơmi ngắn đã cũ, sau đó lại cười với cô một tiếng, Lâm Tịch cảm thấy nhàn nhạt chua xót: "Jerry là một cậu bé đẹp tựa thiên sứ."

Lâm Tịch nhìn cậu bé tập tễnh mặc quần áo tử tế, chuẩn bị bắt đầu quét dọn phòng, trong lòng lại than thở một tiếng: Thiên sứ gãy cánh.

Lâm Tịch cầm lấy giẻ lau trong tay cậu bé: "Ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt đi, trở về ăn viên sinh mệnh hôm nay, mỗi ngày một viên sinh mệnh.."

Jerry chống hai tay lên má, hai con mắt híp lại làm trạng thái đi ngủ: "Bảo bảo ngủ ngon và ngọt ngào."

"Ừm, mau đi đi." Lâm Tịch sờ lên tóc em trai.

Trong phòng vang lên âm thanh kỳ lạ từ tiếng bước chân một nhẹ nhàng một nặng nề của Jerry.

Lâm Tịch gần như dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng là vào lúc 7 giờ 45 phút mới ra khỏi nhà, nhìn thấy Jerry vẫn giống như mỗi ngày, nghiêng người dựa vào cửa gỗ cũ nát, vừa vẫy tay đưa mắt nhìn cô rời đi, vừa lưu luyến không rời.

Thảo nào Bella không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ muốn bảo vệ cậu em trai này!

Trấn nhỏ đã không còn bao nhiêu gia đình, Bella thuê phòng tại thị trấn phía Tây, mà công việc "Ăn ngon muốn chết" tại thị trấn phía Đông Nam, cô gần như đi ngang qua toàn bộ trấn nhỏ.

Lâm Tịch vừa điên cuồng chạy dựa theo con đường trong trí nhớ, vừa nhớ lại, rốt cuộc mỗi ngày Mary đang làm những gì?

Cơn đau đớn xé rách kia lại bỗng nhiên ập xuống, đã có một lần kinh nghiệm, Lâm Tịch vội vàng che đầu, buông lỏng suy nghĩ, ở trong lòng yên lặng niệm Ngưng Tâm Quyết.

Gắng sức mà chạy, cuối cùng cũng bước vào xưởng khi tiếng chuông làm việc vang lên, bà chủ Connie béo nục béo nịch, một đầu tóc đỏ uốn xoăn như cũ, mặc một chiếc váy hoa dài gần như chưa bao giờ thay đổi, làm nổi bật dáng người giống như hai con "Bồng thú" xếp chồng lên nhau. (Bồng thú là một loại Tinh thú có hình dạng như cà rốt, là một trong những Tinh thú thường thấy tại Ram tinh)

Lâm Tịch rõ ràng nhìn thấy sự thấy vọng trên gương mặt của bà ta: "Hôm nay cô lại suýt chút nữa đến trễ."

Bà chủ Connie bất mãn lầm bầm.

Lâm Tịch quay đầu cười tươi một tiếng: "May mắn không có trễ, ngày mai tôi sẽ đến sớm một chút."

"Hi vọng như thế!" Bà chủ Connie nói một cách thô lỗ, kéo lấy thân thể nặng nề, trở về phòng làm việc của bà ta đi ngủ.

Hừ!

Lâm Tịch bĩu môi, người này dường như trời sinh đã thích chiếm tiện nghi, đã kinh khủng đến mức vừa nghe nói có giảm giá đã vội vàng nhào vào dòng người giống như mang thai xong không đau không xót đi phá thai vậy, tham lam hẹp hòi đến cố chấp, mỗi ngày chờ ở chỗ này chỉ vì xem ai không bắt đầu làm việc đúng giờ.

Quy tắc của nơi này chính là đến trễ dù chỉ là một phút, cũng sẽ trừ một ngày tiền lương.

Ngươi nói như vậy còn không như dứt khoát xin nghỉ về nhà? Thật xin lỗi, bởi vì mỗi tuần có hai ngày nghỉ, vì vậy nơi này không được xin nghỉ chỉ có nghỉ việc, nghỉ việc thì càng mất hồn, nghỉ một ngày trừ ba ngày lương. Nếu như nghỉ việc hơn mười ngày, chúc mừng ngươi, ngươi đưa lại tiền cho bà chủ Connie.

Bà ta còn thường giao một số công việc khi sắp tới giờ tan làm, mà câu tiền làm thêm giờ này nha, chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống keo kiệt của bà chủ Connie.

Buổi tối, Lâm Tịch tiếp tục kéo thân thể mệt mỏi đi ngang qua toàn bộ trấn nhỏ trở về nhà mình.

Cửa gỗ vừa mới vang lên, giọng nói của Mary lập tức truyền tới: "Lại chạy tới chỗ nào lêu lổng? Tan làm còn không mau trở về, công việc thủ công này nhất định phải giao đúng hạn vào tuần này, nếu không sau này người ta sẽ không cho làm."

Lâm Tịch đi vào nhà, nhìn thấy trong phòng khách chật hẹp, có hai túi xương thú lớn và một số đồ trang trí linh tinh nhỏ. Đó là dùng để làm các loại vật phẩm trang sức nhỏ.

Lâm Tịch nhìn thấy Mary vắt chéo chân nhàn nhã thoải mái, cảm giác kỳ quái kia lại tới..

Lâm Tịch vội vàng đọc thầm Ngưng Tâm Quyết.

Đây là mẹ ruột? Đây tuyệt đối không phải là mẹ ruột?

Cảm thấy Mary đang liều mạng nghiền ép giá trị thặng dư của con gái mình, bà ta không hề thương tiếc chút nào.

Bella cũng chỉ mới mười tám tuổi nha!

Tại thời đại Tinh Tế có tuổi thọ trung bình đạt tới hai trăm tuổi, mười tám tuổi vẫn còn đang nũng nịu với ba mẹ, giành đồ chơi với anh chị em mình đấy, nhưng khi nguyên chủ mười lăm tuổi đã bắt đầu làm việc.

Hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa từng nhận được một đồng Tinh tệ nào, bởi vì mỗi một công việc đều do Mary đi nói, tiền lương càng trực tiếp gửi vào trong Tinh thẻ của Mary.

Tinh thẻ ở chỗ này là một loại thẻ căn cước tổng hợp bao gồm giấy phép lái xe, chứng nhận tốt nghiệp, giấy đăng ký kết hôn, các loại giấy tờ khác cộng thêm thẻ tín dụng gì đó, đơn giản mà nói đây chính là đặc điểm của thế giới Tinh Tế.

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Mary vẫn líu lo không ngừng, tóc của bà ta khô và thưa thớt, mơ hồ có thể thấy được da đầu bóng nhờn sáng loáng, vì vậy bà ta thường đội mũ khi đi ra ngoài.

Bà ta cao khoảng 1, 7 mét, coi như tại Tinh Tế, đây cũng là một người to con, thể trọng không sai biệt lắm hơn 100 kg, khiến cho người ta cảm thấy chắc chắn không phải béo phì, mà là cường tráng, nếu không nhìn hai khối to trước ngực kia, rất có thể ngươi sẽ hiểu lầm đây là một người đàn ông, bởi vì bà ta vậy mà còn có hai bộ ria mép đen sì, chẳng qua không có cứng và dày như đàn ông.

Người này thấy thế nào cũng không giống người mẹ từ ái ốm yếu nhiều bệnh trong trí nhớ của Bella nha!

Lâm Tịch gãi đầu một cái, không phải mình nhớ sai thì chính là Mary sống sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.