Quanh co lòng vòng nói lời khách sáo, rốt cuộc nhận được lời khẳng định của Lê Tiểu Huân vào bốn ngày sau đó: Cuối cùng bà dì đã đi.
Lục Na gần như muốn ba quỳ chín lạy cảm ơn, cuối cùng cũng hết khổ.
Bao nhiêu người đang trông mong chờ cung tiễn bà dì của Lê Tiểu Huân, đây tuyệt đối là bà dì trâu bò nhất từ trước tới nay.
Buổi tối, hai người Lục Na và A Đóa cực kỳ mong chờ chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ, đuổi hồn, chỉ dẫn, Cố Yên Nhiên bám vào.
Á!
Tiếng hét của Công chúa nhỏ lại lên sàn lần nữa.
Nhìn linh hồn gần như sắp tiêu tán co rúm lại trong bình ngọc, A Đóa đã triệt để im lặng.
Chẳng lẽ là bà dì lại quay trở về rồi?
Xốc váy ngủ lên..
Ừm, cũng không có.
A Đóa chưa từ bỏ ý định kiểm tra toàn thân Lê Tiểu Huân, phát hiện ngón trỏ tay trái Lê Tiểu Huân bị quấn băng gạc, cẩn thận mở băng gạc ra, lộ ra một vết thương không sâu không cạn, dường như là mới bị cắt không lâu, vẫn máu me đầm đìa như cũ.
Thật sự là xui xẻo!
Trong nháy mắt Lục Na cảm thấy bầu trời là một vùng tăm tối.
Thời gian này, lúc nào mới bắt đầu đây!
A Đóa cũng phiền muộn muốn chết.
Lê Tiểu Huân đang làm gì vậy? Không thể cẩn thận một chút? Chẳng lẽ cô ta không biết thân thể này đã không còn thuộc về cô ta, mà thuộc về Tu gia và Cố gia sao?
Nghe A Đóa kể lại mọi việc không thuận gần đây, Tu Kim Sinh quả thực sắp tức chết.
Hai người ngu như heo này, thành sự không có bại sự có thừa! Vốn lần này rút kinh nghiệm từ bài học lần trước bởi vì Cố gia khống chế nghiêm ngặt cô bé kia kết quả khiến đối phương sụp đổ tinh thần tự sát, muốn cho thân thể này một không gian tự do, để A Đóa dùng Tử Chú thuật từ từ đuổi linh hồn của cô ra khỏi cơ thể, sau đó Cố Yên Nhiên bám vào thành công một cách tự nhiên.
Không ngờ vẫn liên tục xuất hiện nhiều rắc rối.
Hiện tại linh hồn Cố Yên Nhiên vô cùng suy yếu, coi như có trấn hồn trùng cũng chỉ có thể duy trì thêm hai tháng!
Cha mẹ Cố sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thậm chí cha Cố còn trực tiếp ra tối hậu thư cho Tu Kim Sinh, nhất định phải hoàn thành bám vào trong vòng một tháng, bọn họ chỉ có một đứa con gái ngoan này!
Tu Kim Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tu Hằng: "Con đi đi! Con luôn có cách ứng xử với các cô gái. Ngay cả Cố Yên Nhiên cũng đối với con nói gì nghe nấy, huống hồ là một đứa con gái đến từ nông thôn chưa từng thấy việc đời! Nghĩ cách đưa cô ta vào trong nhà, đặt ở dưới mí mắt mới đảm bảo nhất."
Nghe nói tay Lê Tiểu Huân bị thương là bởi vì làm đồ ăn không cẩn thận cắt trúng.
Vào ở trong biệt thự Tu gia, có người hầu hạ ăn cơm mặc quần áo, thậm chí chăn đệm cũng không cần cô ta tự mình động thủ đắp, lại thêm Tu Hằng làm bạn bên cạnh 24h, cũng không tin cô ta sẽ còn làm mình bị thương.
Tu Hằng cảm thấy vẫn là cha mình lợi hại.
Vội vàng thay bộ âu phục được đặt riêng, dùng một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn, trong tay cầm một bó anh túc to màu hồng xinh đẹp xuất hiện tại tầng dưới chung cư Lê Tiểu Huân sinh sống.
Lâm Tịch vừa đi ra khỏi chung cư, đã nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai bị một đám chị em bạn dì vây quanh.
Phong cách xe sang trọng, âu phục vừa vặn, người đàn ông dựa vào cửa xe với vẻ mặt u sầu cầm một bó hoa tươi trong tay, chỉ kém không có viết ở trên mặt "Đồ ngốc, nhiều tiền, mau tới lừa tôi."
Đã có không ít mỹ nữ có lòng tin đối với gương mặt mình đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần trước mặt vị soái ca này, hy vọng một lúc nào đó mình xoay người, sẽ có người thâm tình la lên: "Người đẹp, xin dừng bước."
May là biết đang ở dưới lầu, nếu không còn tưởng rằng mình đã đến hiện trường của buổi trình diễn thời trang nào đó.
Tu Hằng liếc mắt liền nhìn thấy Lê Tiểu Huân trong đám người.
Lộ ra một nụ cười tự cho là mê người nhất, sải chân bước về cô.
Tu Hằng cầm hoa trong tay đưa cho Lâm Tịch: "Chỉ có tiểu thư xinh đẹp mới xứng với bó hoa kiều diễm này của tôi."
Nhưng mà đối phương cũng không thèm nhận, cũng không thấy bị anh ta mê hoặc, chỉ lãnh đạm nói: "Hoa này anh đưa sai người rồi, tôi đã từng nhìn thấy anh dẫn bạn gái của mình đi mua đồ tại cửa hàng."
Lâm Tịch vứt cho Tu Hằng một ánh mắt xem thường, lướt qua người anh ta: "Ghét nhất loại đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền lại còn có bạn gái!"
Tu Hằng vội vàng xoay người đuổi theo: "Hiện tại anh đã không có bạn gái, nếu như em chấp nhận, sau này em chính là bạn gái của anh!"
Nói xong, Tu Hằng cho Lâm Tịch một nụ cười thâm tình hoàn mỹ.
"Vừa kết thúc một mối quan hệ đã không hề lưu luyến liền vội vã tìm người khác, tra nam, hoàn tất giám định!" Lâm Tịch cũng không quay đầu lại, nhanh chân mà đi.
Biểu cảm Hoàng tử u buồn của Tu Hằng triệt để rạn nứt, đối phương hoàn toàn không dựa theo kịch bản, đạo diễn, tôi yêu cầu thay người!
Muốn lừa gạt lão tử?
Chơi với trứng đi!
Bỏ qua sự dây dưa của Tu Hằng, đại khái Lâm Tịch đã đoán được mục đích của bọn họ.
Tất nhiên là muốn sử dụng mỹ nam kế lừa cô trở về, cho rằng cô là cô gái ở nông thôn xa xôi, người nào đã từng gặp được dạng đàn ông chất lượng tốt như Tu Hằng? Bắt được cô còn không phải là chuyện trong vài phút? Chỉ cần lừa cô tiến vào cửa Tu gia, cô còn không phải biến thành thịt trên thớt?
Lâm Tịch cảm thấy Tu Hằng không có khả năng từ bỏ như vậy.
Quả nhiên, sau lưng vang lên tiếng còi xe hơi: "Này, người đẹp, em muốn đi đâu? Đúng lúc tiện đường, không bằng anh đưa em đi."
"Tiện đường? Anh biết tôi muốn đi đâu?" Lâm Tịch nháy đôi mắt nai hỏi.
Tu Hằng lưu manh cười: "Mặc kệ em đi chỗ nào, anh đều tiện đường."
"Tốt, vậy đi thôi." Lâm Tịch lên xe. Tu Hằng vừa vui mừng báo cáo thắng lợi, vừa phỉ nhổ Lê Tiểu Huân: Còn tưởng rằng có thể có chút khác biệt, hóa ra lúc bắt đầu chẳng qua là giả vờ thanh cao, kiểu thế này thiếu gia tôi thấy nhiều.
"Này! Phía trước xoay trái."
Tu Hằng âm thầm nhíu mày, cô gái thối tha này lại thật sự dám coi anh ta là tài xế mà sai khiến! Nhưng là vẫn theo lời xoay trái.
Rẽ phải
Xoay trái
Lại xoay trái
Rẽ phải
* * *
Khi đi ngang qua một đoạn đường khắp nơi đều là quán nhỏ chen chúc không chịu nổi, lại xuyên qua một tòa nhà đang thi công, miễn cưỡng xuyên qua một chỗ chật hẹp có thể so với ngõ hẻm nhỏ ở Thượng Hải, cuối cùng cũng tới mục đích -- chợ bán thức ăn.
Đáng giận nhất là, vậy mà lại lượn một vòng lớn trở về chợ bán thức ăn bên cạnh chung cư vừa rồi!
Tu Hằng thấy cô gái kia dùng bó hoa anh ta tặng cùng một người bán hàng rong đổi hai quả cà chua, người bán hàng rong vui vẻ không thôi, hôm nay là sinh nhật vợ anh ta, kết hôn đã mười năm, cuối cùng anh ta cũng có thể cho vợ mình một món quà sinh nhật lãng mạn.
Tu Hằng tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ, sau đó thăng thiên.
Một bó hoa hơn 500 tệ, đổi hai quả cà chua!
Đợi đến khi Tu Hằng nhìn thấy chiếc xe yêu quý của mình dính đầy bùn đất, hoàn toàn thay đổi, lại càng hận Lê Tiểu Huân đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu anh ta vẫn không hiểu mình bị cô gái này đùa giỡn, vậy Tu Hằng anh ta chính là chày gỗ!
Tiện nhân!
Nếu cô đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cũng đừng trách Tu Hằng anh ta không thương hương tiếc ngọc, quân tử trước tiểu nhân sau!
Sau đó buổi tối hôm ấy, trên đường về nhà, Lâm Tịch bị người ta cầm dao bắt cóc.
Cúi đầu xuống nhìn con dao găm sắc lạnh sáng lóng lánh trên cổ, Lâm Tịch không khỏi bội phục bọn cướp sau lưng, lá gan các người thật lớn nha, lại dám bắt cóc lão tử?
Mắt thấy sắp phải lên chiếc xe sang trọng mới gặp ban ngày kia, Tu Hằng mở cửa bước xuống xe.
Lâm Tịch nhìn người đàn ông với vẻ mặt âm tàn hung dữ đó, so với ban ngày quả thực giống như hai người khác nhau!
Lâm Tịch nở nụ cười quỷ dị với Tu Hằng: "Gần đây tôi đúng là xui xẻo!"
Cô đột nhiên vặn người nghiêng về phía sau một cái, bả vai trần lộ ở bên ngoài bị cắt một vết thật dài, máu tươi "Rào rào" chảy xuống!