Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 234: Giang sơn của ta 9



Nghe nói tính tình người Khương gia đều không tốt.

Kính vương phi vội vàng nói: "Ôi, cũng không nhiều chuyện lắm, mấy tiểu tỷ muội thỉnh thoảng tranh cãi nổi lên chút xung đột, cũng có lúc không cẩn thận thất thủ, tất cả đừng để ở trong lòng."

Bà ta đang muốn định chết tính chất chuyện này, lại nghe thấy phòng trong có tiếng người hô hên: "Tả tiểu thư tỉnh!"

Nụ cười trên mặt Vương phi cứng đờ, nhưng vẫn sai người nâng Tả Khanh Mân tới.

Lâm Tịch nghiêng đầu mỉm cười nhìn nữ nhân hơn bốn mươi tuổi này, sống an nhàn sung sướng cũng không để bà ta trẻ ra mà ngược lại sớm có tóc bạc, làn da tương đối tái nhợt, trái lại ngũ quan rất xuất sắc, lúc còn trẻ hẳn là một mỹ nhân, nhưng không biết tại sao mỹ nhân ở tuổi xế chiều. Dáng người lại có chút mập ra, cùng ngũ quan thanh tú và khuôn mặt trái xoan nhìn có chút không hài hòa.

Lâm Tịch nghĩ đến chắc hẳn bà ta biết kế hoạch của nhi tử mình, nếu không sẽ chẳng sốt ruột định tội cho mình như thế, phòng trong còn có một người hôn mê cũng không thèm hỏi đã muốn trực tiếp định tội cho Lâm Tịch.

Bọn họ phản ứng cũng không tính chậm, chẳng qua..

Lúc Tả Khanh Mân được nâng tới, liếc mắt liền thấy Lâm Tịch, ngón tay tao nhã như hoa lan, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy: "Ngươi.. Ngươi tại sao muốn đẩy ta rơi xuống nước! Ta.. Ta trêu chọc đến Khương gia các ngươi chỗ nào?"

Đám người kinh ngạc một trận, hôm nay xem ra Khương tiểu thư này phải xui xẻo rồi, coi như Khương gia lại bao che khuyết điểm, ngươi cũng phải phân rõ phải trái chứ, ba vị tiểu thư rơi xuống nước, lại đều không hẹn mà cùng xác nhận là do Khương San gây ra, xem như Hoàng đế ở đây, chuyện này cũng tuyệt đối không thể không giải quyết được gì.

Thấy hai tiểu tử lại muốn nổi trận lôi đình, Lâm Tịch vội vàng dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại.

Nàng tràn ngập áy náy khập khiễng cúi người hành lễ với Tả Khanh Mân: "Tả tiểu thư, xin lỗi ngươi, chân của ta bị bong gân, sau đó Đại Hoàng tôn đột nhiên xuất hiện làm ta giật cả mình, ta liền quên chân của mình đã bị bong gân chịu lực không nổi, cho nên không cẩn thận đụng vào ngươi khiến ngươi rơi xuống nước. Mặc dù ta vốn đau chân, lại bị Đại Hoàng tôn làm sợ hãi, nhưng bất kể thế nào đều là ta đụng vào ngươi mới khiến ngươi rơi xuống nước, Khương gia chúng ta nguyện ý một mình gánh chịu toàn bộ phí chạy chữa cho ngươi, sau đó ta sẽ để cho huynh trưởng của ta tự mình đến nhà ngươi xin lỗi, bởi vì chân của ta thật sự là quá đau, đi đường không được."

Lâm Tịch giống như đọc vè vẫn luôn nhận sai, cường điệu lại lặp đi lặp lại mình bị trẹo chân và Đại Hoàng tôn đột nhiên xuất hiện.

"Vậy chúng ta thì sao? Bị ngươi vô duyên vô cớ đẩy xuống nước chịu tội lớn như thế, ngươi nói nên thế nào?" Phương Nương vừa nghe thấy Lâm Tịch nhận lỗi với Tả Khanh Mân, ánh mắt lập tức sáng lên, nghe nói Khương gia rất có tiền, dù sao đụng chính mình cũng nên bồi thường mấy trăm lượng chứ.

Nhà nàng ta chỉ phụ thuộc vào Viên gia, cuộc sống rất thê thảm, y phục trên người nàng ta vẫn là biết có thể tới Kính vương phủ làm khách mới được đến hiệu may mua đấy, y phục trong nhà nếu không phải nhỏ thì chính là quá cũ nát không thể mặc.

Vừa vặn đập được một khoản tiền, nàng ta đã sớm chọn trúng một bộ trang sức "Hoa Tưởng Dung," nhưng bởi vì giá quá đắt, trong nhà vẫn luôn không chịu mua cho nàng ta, đây là tâm tưởng sự thành!

"Ngươi thật sự xác định là ta đụng các ngươi rơi xuống nước? Viên tiểu thư cũng nghĩ như vậy?" Lâm Tịch đột nhiên dịu dàng cười một tiếng, ánh mắt cực kỳ thành khẩn.

"Ta.. Ta nghĩ tất nhiên là muội muội Khương gia ngươi cũng không phải là cố ý.." Viên Thư Ngưng nói không tỉ mỉ, nhưng cho dù ai nghe được đều cảm thấy việc này chính là nàng làm.

Khuôn mặt hiền hòa của Kính vương phi không che giấu được vui sướng, giả vờ trách cứ Viên Thư Ngưng: "Sao có thể nói như vậy chứ, San Nhi tốt xấu cũng là khách, đã tới Kính vương phủ của ta, mọt tổn thất của các cô nương đều do Kính vương phủ gánh chịu đi, dù sao cũng bởi vì tham gia tiệc thưởng mai mới biến thành như vậy.."

Lâm Tịch xin lỗi một tiếng, cắt ngang Kính vương phi: "Còn xin Vương phi phái vài người đến chỗ cầu lục khúc, các vị tiểu thư cũng có thể phái người đi theo. Chỉ cần nhìn mặt nước thì có thể trở về. Đến lúc đó Vương phi muốn xử lý như thế nào, Khương San tự nhiên không có ý kiến."

Đám người không rõ nội tình, nhưng Diêu Văn Trạm lại hiểu rõ, dù sao lúc ấy hắn cũng ở chỗ đó.

Diêu Văn Trạm nở nụ cười nghiền ngẫm, Khương Lục Lục này cũng không phải loại bao cỏ thô tục như người khác nói, có thể thấy được tâm lý ghen ghét của nữ nhân có bao nhiêu đáng sợ.

Viên Thư Ngưng thấy Khương San sảng khoái thừa nhận đụng Tả Khanh Mân rơi xuống nước, đối với phía bên mình đã không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ: Bốn người có ba người rơi xuống nước, nàng cũng đã thừa nhận có một người là do nàng đụng, lúc ấy trên cầu lại không có người bên cạnh, nếu chính mình và Phương Nương cắn chết việc này, tất nhiên nàng hết đường chối cãi, nhìn nước thì làm được cái gì? Nước còn có thể giúp nàng nói chuyện?

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ Viên Thư Ngưng chần chờ, là bởi vì lúc ấy nàng ta đứng ngay phía sau Khương San chuẩn bị đẩy nàng rơi xuống nước, ngay lúc nàng ta chuẩn bị động thủ, quả thật cảm giác mình bị thứ gì đó đụng vào, sau đó chân tê rần không thể khống chế, kết quả vào lúc đó không biết tại sao Khương San lại bị đau chân, làm hại nàng ta đẩy tay ra khoảng không, nhất thời không thu lại kịp mới rơi xuống nước.

Chắc chắn là lúc Khương San bị trẹo chân đạp trúng chính mình, Viên Thư Ngưng nghĩ.

Bên ngoài phái vài người đi đã trở về, cùng đám người hành lễ, Vương phi đang chuẩn bị mở miệng, Lâm Tịch lại khẽ cúi người cùng Vương phi xin lỗi: "Việc liên quan đến danh dự tiểu nữ, Vương phi nương nương có thể cho tiểu nữ hỏi Tả cô nương hai câu trước?"

Kính vương phi chỉ có thể gật đầu.

"Lúc ấy ở trên cầu, chỉ có bốn người chúng ta, ta cùng Viên cô nương, Phương Nương đúng chung một chỗ, mà Tả tiểu thư ngươi đứng ở vị trí nào?"

Tả Khanh Mân suy nghĩ: "Hình như khoảng sáu, bảy bước ở phía ngoài."

"Như vậy hẳn là ngươi nhìn thấy rõ tình hình của chúng ta đi. Coi như không thấy rõ lắm, lúc ta chân trượt ngã kêu to một tiếng, chắc hẳn Tả tiểu thư cũng có thể nghe thấy chứ."

Khoảng cách gần như thế nói không thấy thì là giả, nếu lại không thừa nhận mình nghe thấy tiếng kêu, vậy thì càng giả.

Hơn nữa Lâm Tịch chắc chắn, Diêu Văn Trạm tuyệt đối sẽ không muốn thấy nàng bị gài lên cái tội danh này, sau đó lại được Kính vương phủ ra mặt giải quyết.

Tả Khanh Mân không để lại dấu vết nhìn Diêu Văn Trạm một chút, trông thấy Diêu Văn Trạm nhẹ gật đầu.

Tả Khanh Mân đáp: "Ừm, lúc ấy ta nhìn thấy ba người Khương cô nương cùng một chỗ, sau đó chân Khương cô nương bị trượt, lao về phía bên này của ta, tiếp theo có thể là Khương cô nương phát hiện bị chân đau nên hét thảm hai tiếng."

"Sau đó ta chỉ nghe thấy hai tiếng "Phù phù phù phù, " hóa ra là Viên cô nương các nàng rơi xuống nước, tiếp theo ta cũng không biết là ai lao đến "Phù phù" một tiếng cũng rơi vào nước, sau đó Khương cô nương liền đụng vào ta, chuyện xảy ra phía sau ta cũng không biết."

Lâm Tịch giống như cười mà không cười nhìn thoáng qua Phương Nương: "Ngươi xác định là trông thấy ta trượt chân xông về phía ngươi trước, sau đó mới thấy rõ Viên cô nương các nàng rơi xuống nước, đúng không?"

Lời này vừa thốt ra sắc mặt Viên Thư Ngưng và Phương Nương lập tức thay đổi.

Lúc ấy các nàng dựa theo kế hoạch đã định trước đó chuẩn bị đẩy người rơi xuống nước, kết quả hành động quá nhanh khiến chính mình rơi xuống, tự nhiên không có chú ý tới vị trí của Khương San khi đó.

Lúc này Lâm Tịch lại quay đầu hỏi những người hầu được phái đến chỗ cầu lục khúc: "Các ngươi hãy nói tình hình trên mặt băng cho mọi người nghe một chút?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.