Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 238: Giang sơn của ta 13



Edit: Jess93

Lão nương quả nhiên có đẳng cấp!

Nếu như thật sự làm ra bông và bắp ngô, sau này bọn họ sẽ giảm bớt một nỗi lo lớn.

Đại Lang trấn thủ biên cương, Diêu Quảng tất nhiên sẽ nhìn chằm chằm hắn ta.

Nhị Lang cũng thế, đây đều là đối tượng trọng điểm được Diêu Quảng "Quan tâm."

Chỉ mang theo Khương Ngũ Lang, giả vờ nói đến tuổi làm mai, đi tới nhà bạn cũ trước đây để ra mắt.

Dù sao Diêu Quảng đã ám chỉ cũng thành chỉ rõ, chắc chắn tất cả lực chú ý của hoàng gia đều đặt ở trên người Khương San, cho nên nàng chỉ có thể ngốc trong kinh thành.

Khương Lục Lang lớn hơn nàng một tuổi, Khương Vân Khương Phỉ, lớn hơn hai tuổi đều biến thành bảo tiêu của Lâm Tịch, vào trạng thái sẵn sàng chờ lệnh trong 24 giờ.

Lâm Tịch hỏi Khương Tự Minh: "Cha, lúc ta nằm mơ thấy người tìm được một chỗ rất bí mật tại Quỷ Tĩnh Nhãn, dễ thủ khó công, hình như là xem như chuẩn bị đường lui cho Khương gia."

Lâm Tịch nói đến nơi này, khó tránh khỏi cảm thấy rầu rĩ, chỗ đã tìm xong, thậm chí ẩn giấu một bộ phận ám binh, đáng tiếc chính là Diêu Văn Trạm xảo trá âm hiểm căn bản không cho Khương gia cơ hội sử dụng, trực tiếp nắm giữ Khương San, nhốt tất cả người nhà họ Khương lại.

Kỳ thật đến cuối cùng, người nhà họ Khương cũng bị vẻ ngụy trang của Diêu Văn Trạm hoàn toàn lừa gạt, nằm mơ cũng không nghĩ tới Hoàng tử chính mình một tay nâng đỡ thượng vị sẽ một mẻ hốt gọn bọn họ, nếu không làm sao có thể cam tâm chịu trói như thế.

Quỷ Tĩnh Nhãn là một vùng núi có địa hình phức tạp, đầy rẫy thú dữ và côn trùng độc, nhưng ai cũng sẽ không nghĩ tới, vùng nội địa của Quỷ Tĩnh Nhãn người người đều kiêng kị, sẽ là một nơi non nước hữu tình thế ngoại đào nguyên.

Đây cũng là nguyên nhân Khương Tự Minh ngay lập tức tin tưởng nữ nhi của mình.

Thật ra lần này ông ấy ra ngoài chính là cùng hai người huynh đệ đã từng vào sinh ra tử với mình đi xem nơi này, Khương Tự Minh đã phát hiện Diêu Quảng càng ngày càng kiêng kị Khương gia, đã nghĩ chờ thời cơ chín muồi cả nhà quy ẩn là được rồi.

Thanh khê nước chảy, có thác nước và đầm nước lạnh, trên núi có rất nhiều cây ăn quả, tuyệt vời nhất chính là còn có một rừng đào rất lớn.

Thật đúng là một chỗ ẩn cư tốt.

Trở về nói với nương tử nhà mình, kết quả lão bà nghe nói chỗ này ẩn phía sau một thác nước lớn, còn có một rừng đào lớn, nhất thời ánh mắt sáng lên, bật thốt lên: "Hoa Quả sơn?"

Chờ sau này Lâm Tịch biết lão nương đặt tên cho chỗ gọi là Quỷ Tĩnh Nhãn thành Hoa Quả Sơn, đã hoàn toàn bó tay rồi.

Có phải còn cần cắm cây cờ, phía trên viết bốn chữ lớn "Tề Thiên Đại Thánh"?

Mà Hoa Quả Sơn này Khương Tự Minh cũng chỉ mới đi lần đầu, kết quả Khương San vậy mà có thể biết, còn có thể nói ra khu vực gần Quỷ Tĩnh Nhãn.

Khương Tự Minh ngẫm lại cũng đúng, lão bà của mình đều có thể đến từ một ngàn năm sau, nơi chim sắt bay đầy trời, thiết long chạy loạn đầy đất, tại sao nữ nhi lại không thể mơ thấy một giấc mộng thần kỳ cứu vãn tính mạng cả nhà chứ?

Cho nên mới nói, nữ nhi này rất có linh tính, trong nhà nhiều tiểu tử như vậy, tại sao ai cũng không mơ thấy? Có thể thấy được ông ấy cưng chiều nữ nhi tuyệt đối là sáng suốt!

Khương Tứ Lang phụ trách làm tốt việc xây dựng Hoa Quả Sơn, ở nơi đó bồi dưỡng ám bộ cho Khương gia, dù sao hiện tại Khương gia quân đã bày ra chói lọi dưới mí mắt Hoàng đế.

Minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, vậy thì để Hoàng đế liều mạng nhìn Khương gia quân đi!

*Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ đem ý đồ thật sự giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi.

Lâm Tịch đặc biệt coi trọng chỗ kia còn có một nguyên nhân quan trọng.

Ba năm sau, sẽ xảy ra một trận hạn hán trăm năm khó gặp, sau hạn hán sẽ có một trận lũ lụt nghiêm trọng, sau lũ lụt là ôn dịch.

Khương Tự Minh đã từng kết bạn với một kỳ nhân, rất thích Khương Phỉ, đã từng muốn thu làm đồ đệ, chính là vị Vu bá phụ lần trước làm cho Khương Phỉ một đôi song trâm Nga Mi đưa cho Lâm Tịch.

Vu Đắc Thủy này tự xưng là Thiên Khốc đạo nhân, một thân một mình, cũng là một người kỳ quái. Cùng Khương Tự Minh xưng huynh gọi đệ, nhưng cứ nhất định bắt Khương Phỉ gọi ông ta là bá phụ. Lúc tâm tình không tốt ngay cả Khương Tự Minh nói không gặp liền không gặp, duy nhất có thể được ông ta đối đãi bằng con mắt khác cũng chỉ có Khương Phỉ.

Thiên Khốc đạo nhân này quả thật có chút tài năng, một năm kia cùng Khương Tự Minh nói một khi trời không mưa trong vòng hai tháng, nên nhanh chóng chuẩn bị phòng chống lũ lụt. Chỉ cần năm đó có hạn hán nghiêm trọng, sau đó tất nhiên sẽ có trận lũ lụt rất lớn, sau lũ lụt chính là bệnh dịch hoành hành, dân chúng lầm than.

Mà Khương Tự Minh biết được tin tức này, vội vàng tiến cung nói cho Diêu Quảng biết, có chuẩn bị sớm mới miễn cưỡng khống chế lũ lụt và ôn dịch lại, dù là như thế, một năm đó dân gian vẫn là truyền ra những lời đồn nhảm vô căn cứ "Đế vương thất đức, trên trời rơi xuống tai họa," ngôi vị của Diêu Quảng có nguồn gốc không rõ ràng, đây đã thành một tâm bệnh của ông ta.

Năm đó đầu tiên là hạn hán, sau đó là lũ lụt, tiếp theo là bệnh dịch, cả năm gần như không thể yên tĩnh, dân chúng trôi dạt khắp nơi, bụng ăn không no, tình hình thiên tai khu vực gần Quỷ Tĩnh Nhãn càng nặng, trên mặt đất hầu như đều là người chết đói, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Đã loay hoay đến sứt đầu mẻ trán Diêu Quảng kém chút bị cách nói "Trên trời rơi xuống tai họa vì Hoàng đế thất đức" này khiến cho tức hộc máu, tây bắc, đông bắc, cộng thêm cựu quan Nam Lăng gần như đều ngo ngoe muốn động.

May mắn trong lúc nguy cấp Khương gia lấy ra số lượng lớn tiền bạc phát cháo tặng y phục, các phương nhao nhao bắt chước, Diêu Quảng triển khai một hệ liệt miễn thuê miễn thuế miễn lao dịch vân vân, cuối cùng khó khăn lắm khống chế lại cục diện.

Mà lần hành động phát cháo này khiến danh tiếng Khương gia vô cùng tốt trong dân gian, Hoàng đế chỉ là miễn đồ vật ông ta nên lấy mà thôi, nhưng Khương gia lại là đao thật thương thật lấy ra tiền bạc nhà mình tích góp nhiều năm ra giúp đỡ dân chúng.

Chính là lần sự kiện này, trợ Diêu Văn Trạm tranh vị thành công, Diêu Quảng hao tổn tâm lực quá độ cũng qua đời vào năm sau, Diêu Văn Trạm thuận lợi đăng cơ.

Mà chính mắt thấy được năng lực to lớn của Khương gia, Diêu Văn Trạm càng kinh hãi hơn so với Diêu Quảng, quyết định nhất định phải lấy thế lực Khương gia nắm trong tay, sau đó diệt trừ tận gốc.

Khương Tự Minh cảm thấy kế hoạch này của nữ nhi coi như không tệ.

Muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt.

Tương tự, tạo phản tuyệt đối không phải là chuyện môi trên đụng một môi dưới một cái "Thấy chuyện bất bình rống một tiếng, lúc nên ra tay liền ra tay" đơn giản như vậy.

Đây là muốn lật đổ sự thống trị của toàn bộ Đại Sở, đầu tiên phải có binh, mà nuôi binh ngàn ngày, cũng phải cần tiền.

Lâm Tịch đột nhiên phát hiện, A Lê nói một chút cũng không sai, nàng quả thật là tự mang thuộc tính nghèo khổ, có vẻ như đi tới chỗ nào cũng phải vì tiền phát sầu.

Lâm Tịch muốn nói một câu MMP.

Mặc kệ ta chạy nhanh thế nào, nghèo đều mẹ nó có thể bắt kịp chính xác.

Chẳng qua lần này luôn có ngoại lệ. Lão nương xuyên không cười tủm tỉm nói: "Bảo bối, chuyện tiền bạc cứ bao trên người nương con. Các con.. Khụ.. Khụ khụ lo bận chuyện khác đi."

Lâm Tịch lệ nóng doanh tròng: Lão nương này có thể mang về Diệu Huyền hay không?

Mà người ngốc trong kinh thành cũng không rảnh rỗi, phải chuẩn bị số lượng lớn dược thảo cho thảm họa vào ba năm sau, coi như không có trận ôn dịch lớn kia, tương lai hai quân đối chiến chắc chắn cũng cần thảo dược.

Công việc này phải giao cho những người bình thường không khiến người ta chú ý đi làm, nhất định phải kín đáo, Diêu Quảng là một lão hồ ly đấy.

Đám người hẹn xong, vô cùng náo nhiệt đón năm mới, sau đó người nào có việc của người đó bắt đầu hành động.

Trong cốt truyện hai phụ tử Diêu Quảng và Diêu Văn Trạm đã chứng minh, thành công tuyệt đối dành cho người có chuẩn bị.

Cũng không biết lúc hai bên nhân mã đều chuẩn bị muốn xử lý đối phương, thắng lợi sẽ thuộc về bên nào?

Quả nhiên chân Lâm Tịch đã khá hơn vào hai ngày sau.

Dù sao hiện tại cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Lâm Tịch muốn chữa bệnh cho lão nương xuyên không nhà mình, đây chính là Thần Tài đó!

Chẳng qua nàng vẫn là cần tìm cho mình chút lý do.

Chẳng hạn như nghiên cứu dịch bệnh kia cần thảo dược gì, sau đó Lâm Tịch chuyển đến một số lượng lớn sách thuốc và sách có liên quan để nghiên cứu.

Đang bề bộn nhiều việc, đột nhiên nhận được thiệp mời Định vương phủ đưa tới, mời Khương San đến "Tiệc hoa sơn trà."

Mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.