Vẻ mặt Lưu thị có chút rạn nứt khi đối mặt Nhị Nha như thế này, từ trước tới giờ nha đầu chết tiệt này đều là tám chân đạp không ra một tiếng đấy, từ nhỏ đến lớn cũng không có khóc, mỗi ngày bản mặt than khóc không nói một lời, hôm nay ai hát!
Lâm Tịch khóc hết hơi, vừa lau nước mắt vừa bôi nước mũi.
Thật ra nàng không muốn khóc, nàng cũng không phải diễn viên, nhưng không biết tại sao, lúc vừa nhìn thấy Vũ cha từ trong cửa đi ra tìm nàng, lập tức có một cơn xúc động muốn gào khóc, chờ đến khi thấy Lưu thị, càng không thể kiềm chế được nữa, nước mắt giống như được mở cánh cổng, trong lòng có một cảm xúc vô cùng hối hận đang chi phối nàng.
Lâm Tịch đoán rằng có thể lúc nguyên chủ chết oán hận rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến nàng.
Lưu thị lau tay dính thức ăn gà ở sau lưng, không quen đỡ Lâm Tịch lên, dùng giọng không được tự nhiên nói ra: "Nhị Nha.. Con.. Làm sao vậy?"
Lâm Tịch cúi thấp đầu lộ ra một nụ cười tươi không dễ dàng phát hiện, mặc dù hai vợ chồng này hơi bất công có chút trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể tính là người xấu, bọn họ chỉ là đã hình thành thói quen không để ý nguyên chủ, dù sao, nguyên chủ vẫn luôn là một người tồn tại thầm lặng. Trong nhà đứa bé thì nhiều, sinh hoạt gian nan, mỗi ngày tất cả đều bận rộn làm thế nào ăn no bụng, làm sao để duy trì cuộc sống cả gia đình, làm gì có nhiều thời gian để dành cho nguyên chủ kiểu cách? Chủ yếu ai khóc thì dỗ người đó.
Điều chỉnh tâm trạng của mình, ở trong lòng Lâm Tịch yên lặng nói thầm, đừng khó chịu, đừng khổ sở, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của mình, chắc chắn sẽ hoàn thành!
Bỗng nhiên những cảm xúc và biểu hiện không thuộc về nàng biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng Lâm Tịch đã có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, nàng sợ hãi nhìn Lưu thị: "Nương, con đi cắt cỏ heo, đột nhiên trong bụi cỏ xông ra một con rắn to, hu hu hu! Con sợ chết khiếp! Kết quả lúc Nhị Nha chạy lại té một cái, giỏ mây và liềm đều bị mất." Nàng vô cùng đáng thương ôm đầu mình, dáng vẻ rất sợ hãi tiếp tục khóc: "Nương, đừng đánh Nhị Nha, Nhị Nha sai rồi, ngày mai Nhị Nha sẽ đi tìm giỏ và liềm, Nhị Nha sẽ cắt rất nhiều rất nhiều cỏ heo, hu hu hu!"
Trên mặt Lưu thị cũng xuất hiện biểu cảm sợ hãi, nhìn Lâm Tịch khó có được dịu dàng nói: "Mất rồi thì thôi, ngày mai bảo cha ngươi đan giỏ, liềm cũng không phải vật gì quý giá, người không có việc gì là được rồi. Bản thân cũng không biết cẩn thận một chút, cả ngày lang thang, thật là.." Vừa nói Lưu thị thiếu chút nữa thuận miệng lại gọi "Quỷ đòi nợ" nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Nhị Nha tái nhợt, trên đôi mi dài vẫn còn nước mắt, cái mũi nhỏ cũng đỏ ửng, những lời mắng chửi theo thói quen thường ngày bỗng nhiên không thể nói được.
Bản thân Lưu thị cũng không phát hiện, vốn dĩ ngày thường không thích Nhị nữ nhi nhất vậy mà lần đầu tiên bà nắm tay Nhị Nha, bước vào phòng một cách vô thức.
Nhà ở của Vũ gia là loại bình thường nhất ở nông thôn có ba phòng lớn, ở giữa là nhà chính, một bức tường đất chia toàn bộ nhà chính thành hai căn phòng, phía trước xem như phòng khách và nhà ăn, đằng sau là phòng bếp, trong góc còn có một thùng gỗ lớn, dùng đựng nước cho mọi người tắm. Căn phòng ở bên trái nhà chính tương đối lớn, là phòng của Vũ cha, Lưu thị và Vũ Lai Bảo, bên phải căn phòng hơi nhỏ hơn là khuê phòng của hai nữ nhi.
Ăn cơm tối xong, từ đầu đến cuối Lưu thị thấy Nhị Nha mệt mỏi, suy nghĩ tuổi của nàng cũng không lớn, ra ngoài cắt cỏ heo lại bị dọa sợ, nên không bảo nàng làm việc nhà rửa chén.
Vũ Lam biết hôm nay Nhị Nha bị hù dọa cũng có chút lo lắng, chủ động yêu cầu đảm nhận công việc của muội muội.
Lâm Tịch nằm trong phòng lắng nghe tiếng Lưu thị lải nhải không ngừng mắng Vũ Lam tay chân vụng về không thông minh bằng muội muội, nhưng mà Vũ Lam cũng không giống như nguyên chủ, không sợ Lưu thị mắng, cũng không tức giận, chỉ cười hì hì nói: "Nương, con có ngu đi nữa không phải cũng đang giúp người làm việc sao? Chén này là con rửa đấy, chậm một chút cũng không phải là rửa sao? Nếu người lại mắng con, con lập tức đi đấm lưng cho cha, không giúp người rửa chén nữa!" "Nha đầu chết tiệt này, ngươi đang rửa chén cho lão nương sao?" Lưu thị gầm thét.
Tiếng nước chảy róc rách xen lẫn tiếng càu nhàu đặc biệt lớn của Lưu thị cộng thêm tiếng Vũ Lam thỉnh thoảng cãi lại, trong nhà chính, Vũ cha đang dùng dây mây vừa mới cắt về đan khung, Vũ Lai Bảo thì cưỡi ngựa gỗ do Vũ cha làm giày vò ở trong sân, Lâm Tịch nằm trên giường gỗ nhỏ của mình, cảm thấy cuộc sống như thế mặc dù nghèo khổ một chút, nhưng thật sự hạnh phúc hơn nhiều so với thế giới của Tô Lan Hinh, chỉ tiếc nguyên chủ cũng không nhận ra điều này.
Lâm Tịch sửa lại nhiệm vụ của thế giới này, kiếm tiền, không bị tên cặn bã dụ dỗ, không liên lụy người nhà, trả thù tên cặn bã.
Thật ra, nàng chỉ cần làm hai chuyện: Thứ nhất kiếm tiền, thứ hai trả thù tên cặn bã đó.
Bởi vì nàng không cùng con cóc đó bỏ trốn, thì chắc chắn sẽ không liên lụy đến người nhà, chỉ cần đầu óc Lâm Tịch không vào nước thì chắc chắn sẽ không bỏ trốn cùng cặn bã, xem ra nhiệm vụ này so với nhiệm vụ thứ nhất đơn giản hơn nhiều.
Thế giới thứ nhất thật sự có rất nhiều người uy hiếp đến tính mạng của nàng, huynh đệ Mộc gia, Thái tử, sau đó còn có Hoàng đế đã từng muốn giết nàng diệt khẩu, mỗi người muốn nghiền chết nàng đều là chuyện nhỏ trong vài phút. Nếu không phải đúng lúc nàng vào mắt duyên trưởng Công chúa và có kỹ năng thêu Song Diện tú, có thể nhiệm vụ của nàng sẽ thất bại.
Mà thế giới này thì nhẹ nhàng hơn nhiều, đừng quên, nàng chính là người truyền lại tuyệt học Song Diện tam dị tú cho đời sau đấy, kiếm tiền quá dễ dàng. Còn trả thù con cóc à, chỉ cần có tiền, chuyện này không thành vấn đề!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Tịch như thường lệ nhóm lửa nấu cơm, trời chưa sáng Vũ cha và Lưu thị đã đi xuống ruộng làm việc.
Đây là lúc nóng nhất trong năm, mười giờ sáng thời tiết giống như một đám cháy, đoán chừng nhiệt độ có thể đạt tới ba mươi hai, ba mươi ba độ, bất đắc dĩ mọi người thường trốn ở trong nhà để nâng cao tinh thần, chờ qua buổi trưa thời tiết mát mẻ hơn thì xuống đất làm việc. Nếu không, bị cảm nắng cũng không phải vui đùa, Nam Bình Ao bế tắc lạc hậu, rất khó gọi lang trung đến, chủ yếu đều là bệnh nhẹ bản thân chẩn bệnh, bệnh nặng bản thân kết thúc.
Vũ Lam đã không biết tung tích, Vũ Lai Bảo cũng ra ngoài đi chơi cùng những đứa bé nhà khác, trong nhà cũng chỉ có một mình nàng.
Lâm Tịch thở dài, một con người nhỏ bé như vậy phải gánh vác mục tiêu cao cả là dẫn dắt gia đình trở nên giàu có, hơn nữa, nương lão tử* còn lấy mình làm con lừa sai khiến, bàn về bóng ma tâm lý trong lòng của đứa trẻ bị khổ ép*.
*Nương lão tử: Mẹ của Nhị Nha.
*Khổ ép: Sống khốn khổ và bị áp bức.
Nấu cơm, cho gà ăn, cho heo ăn, đổ đầy nước vào máng cho gà uống nước, quét dọn vệ sinh trong nhà, bận rộn nửa ngày cuối cùng công việc hàng ngày cũng hoàn thành. Lâm Tịch lau mồ hôi, tìm một miếng vải vụn và một ít sợi tơ bị nhàu nát, chuẩn bị thử nghiệm, để xem kỹ năng thêu của mình có phải lợi hại như thế giới trước hay không, kế tiếp Lâm Tịch bắt đầu thêu, sau đó cả người Lâm Tịch đều Sparta.
Nàng không biết thêu, những ký ức về thêu thùa và thêu Song Diện tú, một chút cũng không có!
Không có là không có!
Nhưng mà những ký ức về thế giới cuối cùng cũng đều còn mà, kể cả ký ức thuộc về bản thân Lâm Tịch vẫn còn!
Chẳng lẽ bởi vì thay đổi vỏ bọc, kỹ năng của nàng đã bị ăn sạch rồi?
Mẹ nó, Lâm Tịch phẫn nộ ngửa mặt lên trời thét dài, nàng mưu sinh dựa vào Song Diện tú đã vứt rồi!
Lần này Lâm Tịch thật sự bật khóc, làm sao bây giờ? Một lần nữa phải sắp xếp lại tất cả kế hoạch.