Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 49: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 2



Edit: Jess93

Lâm Tịch theo mọi người xuống thuyền, đi tới một bãi đất trống lớn như sân bóng rổ.

Lâm Tịch chú ý tới bãi đất trống thoạt nhìn mơ hồ cảm thấy hơi giống trận bát quái, Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm. Ở phía trước trận bát quái có một người đàn ông trung niên đang đứng đối diện mọi người, đoán chừng chính là người này bảo tập hợp.

Đứng hai bên ông ta là mười người đàn ông có võ lực, tất cả đều là những người cao to lực lưỡng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cơ ngực phát triển đến mức gần như khiến tất cả phụ nữ đều mãnh liệt ghen tị ước ao.

Mỗi khi có một người đi qua nhóm người cao to lực lưỡng này sẽ kiểm tra họ, chỉ cho những người này giữ lại quần áo của mình, mọi người rất tức giận nhưng không dám nói gì.

Thấy tất cả mọi người đã đến đầy đủ, người đàn ông trung niên liếc qua một ánh mắt, chỉ thấy mấy chiếc thuyền chở Lâm Tịch và mọi người lái ra xa một khoảng cách, trên mặt người đàn ông lộ ra một nụ cười cổ quái, trái giơ tay lên, tiếng nổ liên tục vang lên, mọi người kêu lên một lúc! Hóa ra là những chiếc thuyền kia liên tiếp nổ tung! Không còn một chiếc!

Đột nhiên một người phụ nữ thét chói tai: "Trời ạ, các người nổ thuyền, làm sao chúng tôi trở về? Tôi không muốn ở chỗ này, tôi muốn về nhà!" Một tiếng hét to của cô ta, kéo theo rất nhiều người, có thút thít có cầu xin có mắng chửi.

Người đàn ông trung niên ra dấu yên lặng bằng cách hạ hai tay xuống, nhưng không có tác dụng, người phụ nữ ban đầu thét chói tai gần như đã sụp đổ, không ngừng khóc ầm ĩ. Người đàn ông nháy mắt ra hiệu một tên cơ bắp đứng bên người. Người đàn ông vạm vỡ như tòa tháp sắt đen kia bước hai ba bước liền đến bên cạnh người phụ nữ, nhấc cô ta lên như xách gà con, giơ tay lên chém vào cổ người phụ nữ kia một cái, chỉ nghe được một tiếng "Rắc" rất nhỏ, tay chân cô ta mềm nhũn rủ xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Người đàn ông vạm vỡ vứt người phụ nữ trên mặt đất giống như vứt một con búp bê vải rách nát.

Mọi người giật mình thở hổn hển một lúc, ai cũng biết, cô ta đã chết.

Ánh mắt uy hiếp của người đàn ông vạm vỡ giống như có thực chất quét qua từng người trong đám đông, tất cả mọi người đều im lặng.

Người đàn ông trung niên gật đầu hài lòng, vẻ mặt mỉm cười và nói rất ôn hòa: "Ừ, như vậy mới ngoan. Tôi không thích đứa bé không nghe lời. Được rồi, các quý ông các quý bà, chào mừng mọi người đến đảo Tử Thần. Nguyên nhân khiến các người tới nơi này nhất định là vô cùng kì lạ, tôi không muốn nghe điều này, nhưng chỉ cần các người tới đây ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy kết quả chỉ có một, mỗi người có thể mang đi một trăm vạn. Đây có thể chưa tính là một khoản tiền lớn, nhưng tuyệt đối có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của các người. Dĩ nhiên, các người cũng có thể không phối hợp với chúng tôi, như vậy tôi cũng chỉ có thể để người không nghe lời đi cùng.."

Ông ta đưa tay chỉ người phụ nữ vừa mới bị đánh chết, tiếp tục ôn hòa nói: "Đành phải theo cô ta. Nhiệm vụ của các người rất đơn giản, lát nữa lúc bắt đầu trò chơi, các người sẽ bị ngẫu nhiên đưa đến bất kì vị trí nào trên đảo Tử Thần. Lời nói kế tiếp của tôi rất quan trọng, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai, cũng không chấp nhận bất kỳ câu hỏi nào, các người nhất định phải nghe kỹ: Sẽ có các loại động vật, thực vật vui nhộn trên đảo, rất có thể không quá thân thiện đối với các người. Các người phải tìm kiếm cẩn thận ở gần vị trí mình được đưa đến, bởi vì ban tổ chức đã chuẩn bị cho các vị những gói quà sinh tồn rất đặc sắc, bên trong có thể là đồ ăn và nước, cũng có thể là vũ khí, dĩ nhiên có lẽ sẽ có một con nhện con, vận may tốt có thể sẽ có ba loại đồ vật, vận may không tốt có thể chỉ có không khí ở bên trong, cái này muốn xem.."

Người đàn ông ngẩng đầu quan sát bầu trời, tự cảm thấy rất hài hước nói: "Các người theo ý chỉ của Thượng Đế vĩ đại. Các người sẽ ở chỗ này ròng rã suốt bảy ngày. Trong bảy ngày ngày chúng tôi sẽ dùng máy bay trực thăng tung ra thức ăn và nước uống vào mỗi buổi trưa và buổi tối, tâm tình tốt thậm chí còn có các loại thuốc men, các người xem, thật ra chúng tôi rất nhân từ, đúng không?" Người đàn ông giang tay ra, nhún vai một cái, tiếp tục nói: "Chẳng qua thức ăn và nước uống bằng một nửa người sống sót mỗi ngày, không lấy được cũng chỉ có thể đi chém giết, các người làm thế nào chúng tôi sẽ không can thiệp. Thời gian trò chơi là bảy ngày, sau khi kết thúc tôi sẽ đến thống kê, chỉ cần người còn sống, đều sẽ có một trăm vạn tiền thưởng, vì mục tiêu của các người, cố gắng lên nha!"

Mặc dù người đàn ông trung niên này dùng giọng nói vô cùng ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến hôi: "Lời khuyên cuối cùng, càng đi sâu vào rừng cây càng an toàn, bên cạnh hải đảo có một tầng khí độc, người nào tới gần, sẽ chết!"

Hầu hết mọi người nghe xong không khỏi khóc ồ lên, nhưng khi nhìn thấy mười người đàn ông kia nhìn chằm chằm, ai cũng không dám nói chuyện.

Bầu trời bay đến hai chiếc máy bay trực thăng, người đàn ông giơ lên tay, mang theo nhóm người cao to vạm vỡ kia trèo lên lên máy bay sau đó nở một nụ cười bí ẩn đối với mọi người: "Đừng tính toán chạy trốn, kề bên hải vực này, có vô số cá mập hung dữ, thích nhất là tấn công sinh vật sống ở gần bờ. Mà chúng tôi sẽ chú ý toàn bộ hành trình của các người, để trò chơi thêm đặc sắc! Bọn nhỏ!"

Hai chiếc máy bay trực thăng bay đi sau khi quanh quẩn trên không trung một lúc.

Mọi người thấy bọn họ đã đi, có người chạy tới phương hướng vừa mới xuống thuyền, nhưng mà vừa có hành động, chợt thấy trận bát quái dưới chân xoay tròn rất nhanh, tất cả mọi người ngã nhào trên đất và bị choáng váng.

Cảm giác choáng váng này thật sự quá quen thuộc, mỗi lần Lâm Tịch truyền tống đều có cảm giác như vậy, loại trình độ choáng váng này đối với Lâm Tịch mà nói, đơn giản như một bữa ăn sáng.

Sau một lúc choáng váng, Lâm Tịch lập tức tỉnh táo, có tiếng chim hót bên tai, mặt trời mới lên tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ từ rừng cây che kín bầu trời, Lâm Tịch phát hiện cô đang đứng dưới một gốc cây khổng lồ nhìn lên trời, có lẽ không phải là cây gỗ lớn, dù sao đó cũng là loại cây mọc trong rừng mưa nhiệt đới.

Nhớ tới những lời của người đàn ông trung niên kia, Lâm Tịch ngoan ngoãn tìm kiếm xung quanh mình, mặt đất dưới chân rất ẩm ướt, dưới gốc của cây khổng lồ, Lâm Tịch lấy ra một cái túi giấy, trong lòng cô trầm xuống, túi giấy nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay của cô, một cái túi giấy nhỏ như vậy, dù nói có bom nguyên tử ai mà tin?

Lâm Tịch cười khổ mở túi giấy ra, ừ, mở túi ra có bất ngờ!

Cô rất may mắn, một lần đạt được hai món vũ khí.

Cô rất buồn bực, hai món vũ khí theo thứ tự là một cái kim may và một lưỡi dao phẫu thuật bằng thép.

Lâm Tịch hận nha, mẹ nó, ngươi nói ngươi đưa ta cái cán dao cũng không được sao? Tay trái Lâm Tịch cầm kim may, tay phải cầm dao giải phẫu bày ra một tạo hình rất oai phong.

Lâm Tịch mỉm cười: Thượng Đế, đại gia ngươi!

Có thể trả hàng không? Nếu không cô dựa vào hai món vũ khí này giết địch, còn chưa kịp giết chết kẻ địch đoán chừng bản thân mình đã mệt chết trước rồi.

Lâm Tịch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm xung quanh trong phạm vi nhỏ, nhìn xem có còn những thứ khác hay không, kết quả ngoại trừ một con vượn hoặc là con khỉ gì đó làm mặt quỷ đối với cô thì là mấy con nhện đầy màu sắc, không hề có phát hiện khác.

Lâm Tịch không có cách nào, đành phải nhận mệnh, cô kéo xuống vài cọng tóc từ trên đầu xuyên kim may trên tóc, buộc chặt, không đặt trên ống tay áo, nếu không lát nữa cô không cẩn thận ngã một phát có thể sẽ tổn thất một món vũ khí.

Nhìn vũ khí của mình, Lâm Tịch khóc không ra nước mắt, mẹ nó, tại sao lão nương lại xui xẻo như vậy?

Trong khu vực an toàn bản thân vừa mới kiểm tra, cuối cùng Lâm Tịch cũng tìm được một nhánh cây hơi thô, bẻ gãy, gỡ những cành cây nhỏ trên nhánh cây xuống, đã có được một cây gậy gỗ dài khoảng một mét rưỡi.

Cuối cùng miễn cưỡng cũng có thứ phòng thân.

Lâm Tịch cầm gậy gỗ trong tay.

Kim Cô Bổng bang bang bang bang~!

Hửm? Bên kia có động tĩnh, tốt, hãy đợi lão Tôn ta..

Lâm Tịch vừa cầm gậy gỗ vừa cầm dao phẫu thuật, lặng lẽ khẽ bước đi theo tiếng động.

Âm thanh đến từ phía sau một lùm cây, mơ hồ giống như là tiếng khóc nức nở, rất không hợp với tiếng chim hót líu lo xung quanh.

Lâm Tịch càng đi càng gần, cô cố gắng khống chế hô hấp của mình, không phát ra một chút thanh âm nào. Sau đó nín thở yên lặng lắng nghe, quả nhiên là một giọng nữ đang khóc nức nở, hơn nữa vừa nghe còn có hơi quen tai.

Lâm Tịch nghĩ đến thanh âm này và nhìn lại, chỉ thấy một cô gái cả người mặc đồ thể thao tóc dài xõa ngang vai, trong tay cầm một lưỡi liềm đang thấp giọng khóc thút thít.

"Giang.. Giang Bội Linh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.