Triệu Hân Ý cầm bình nước còn sót lại, vốn dĩ cô ta muốn nói thêm vài lời êm tai, sau đó lấy lại một bình nước chứa thạch tín từ trong tay bọn họ.
Quả thật vũ khí cô ta nhận được là thạch tín, cô ta cũng dùng thứ này đắc thủ hai lần, lấy được một chút vật tư, trước khi tới nơi này, Triệu Hân Ý vốn có một đội ngũ, ban đầu cô ta chuẩn bị ra tay diệt trừ bọn họ vào thời điểm cuối cùng, không ngờ buổi sáng gặp ba con chó săn, chúng nhỏ gầy chẳng khác gì chó nuôi trong nhà, nhưng gian xảo như hồ ly, lại còn hung dữ tàn nhẫn hơn sói, nếu không phải đẩy ngã một đồng đội nữ bên người vào thời khắc mấu chốt, cô ta gần như sẽ lập tức mất mạng trong miệng của súc sinh xấu xí này.
Mặc dù trốn thoát, nhưng cũng cùng những người khác tản ra, cho dù không tản ra, cô ta cũng không dám trở về đội ngũ đó, một người đẩy đồng đội vào chỗ chết tại thời khắc mấu chốt, bất cứ đội ngũ nào cũng sẽ không hoan nghênh.
Để chạy trốn nhẹ nhàng, Triệu Hân Ý đã vứt hết vũ khí cướp được, cuối cùng vào lúc chỉ còn lại bốn bình nước này, cô ta nhìn thấy Chu Hiểu Lan và Giang Bội Linh.
Thấy chỉ có hai người phụ nữ, hơn nữa một người còn có dáng vẻ đang bệnh, cô ta liền lập lại thủ đoạn cũ, tàn nhẫn bỏ thuốc độc vào trong hai bình nước.
Một mình nơm nớp lo sợ đi trong rừng lâu như vậy, cô ta vừa mệt vừa đói, cô ta nghĩ tới mỗi người một bình nước hạ độc giết chết hai người phụ nữ này, tất cả thịt sẽ thuộc về cô ta.
Dù sao đã là buổi trưa của ngày thứ năm, bản thân mình chú ý cẩn thận một chút, dựa vào những thức ăn này và nước cũng có thể sống qua bảy ngày. Ai ngờ, lúc cô ta lấy ra hai bình nước, Chu Hiểu Lan lại nói cho cô ta biết còn có một đồng đội chưa trở về.
Triệu Hân Ý hơi hoảng sợ, vì vậy dốc hết toàn lực khuyên hai người Chu Hiểu Lan uống nước, mặc kệ thế nào trước tiên giết chết hai người này lại nói!
Cô ta trông mà thèm chiếc nỏ bên cạnh Chu Hiểu Lan, chỉ cần người này vừa chết, giết chết người có vẻ đang bệnh kia chẳng phải là chuyện trong vài phút? Đến lúc đó coi như người còn lại trở về, cô ta đã có vũ khí trong tay, cũng sẽ không sợ hãi.
Không ngờ, hóa ra người bên ngoài đó chỉ số nguy hiểm còn cao hơn so với chó săn, vậy mà có thể nhìn thấu độc dược của cô ta.
Triệu Hân Ý nhìn miếng thịt nhỏ và một bình nước duy nhất trong tay mình, đột nhiên quỳ xuống, bi thương khóc thút thít: "Cô Lương, cầu các người chứa chấp tôi được không? Hiện tại tôi chỉ có một bình nước và một miếng thịt, không có bất kỳ vũ khí gì bên người, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, tôi sẽ chết! Cầu xin cô, cầu xin cô!"
Cô ta dập đầu như giã tỏi, hạ thấp tư thái đến trong bụi bặm, Triệu Hân Ý cho rằng đối phương chỉ là một cô gái trẻ tuổi, cô ta cầu xin như vậy người bình thường không thể kéo xuống mặt mũi mà đuổi cô ta, cô ta cũng không bỏ toàn bộ thạch tín vào trong nước, chỉ cần cho cô ta cơ hội, vẫn luôn có thể xoay người.
Coi như không giết chết mấy người này, ít nhất dựa vào bọn họ, hệ số an toàn của mình cũng có thể cao hơn một chút, một chiếc nỏ thêm một cây súng lục, còn có một chiếc rìu nhìn rất sắc bén, tài nguyên trong tay ba người phụ nữ này thật sự không tệ, ngộ nhỡ người ngã bệnh kia chết, bản thân mình còn có thể sử dụng vũ khí của cô ta.
"Cút và ăn đạn, cô tự chọn đi!" Lâm Tịch không nhúc nhích chút nào, giọng nói băng lãnh truyền đến, lửa giận của Triệu Hân Ý gần như sắp không thể kìm chế, ác niệm trong lòng mọc thành bụi nhưng cũng không có cách nào, cô ta lau nước mắt, không quay đầu rời khỏi nơi này.
Chân lý nằm trong tay người có nắm đấm lớn nhất, Triệu Hân Ý oán hận suy nghĩ, đừng cho tôi cơ hội, nếu không toàn bộ các người đều phải chết!
Chu Hiểu Lan nhìn thấy ánh mắt độc ác của Triệu Hân Ý khi rời đi, hơi lo lắng nói với Lâm Tịch: "Băng Băng, tôi cảm thấy hiện tại người này hận chết chúng ta, nói không chừng sẽ tìm cơ hội đến báo thù."
Cô ta có hơi hối hận khi thả Triệu Hân Ý đi như vậy.
Lâm Tịch vừa dùng nước sạch nấu chín bồ công anh đã dập nát bỏ vào trong xác quả hạch, vừa nói: "Giết cô ta sẽ có mùi máu tươi ở đây, chôn thi thể sẽ tiêu hao thể lực của chúng ta, mất nhiều hơn được. Hơn nữa hiện tại tình trạng của Tiểu Linh không nên di chuyển, cho nên tôi mới thả cô ta đi."
Lâm Tịch lại nói: "Chủ yếu trong tay cô ta không có vũ khí gì, hiện tại đội ngũ bình thường cũng sẽ không chứa chấp cô ta. Coi như là có người chứa chấp, chờ đến lúc cô ta có thể lấy được sự tin tưởng của những người đó rồi mang bọn họ tới tìm chúng ta, chúng ta đã đi từ lâu."
Hai người cùng nhau cho Giang Bội Linh uống thuốc, lại dùng nước đơn giản lau cho cô ta một chút. Một lát sau, Giang Bội Linh tỉnh lại, Lâm Tịch thử nhiệt độ một chút, đã hạ xuống.
Chu Hiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tịch sắp xếp đơn giản một chút, buộc phần lớn vật tư trên người mình, cô và Chu Hiểu Lan cùng nhau đỡ Giang Bội Linh rời khỏi nơi này.
Chẳng qua Chu Hiểu Lan và Giang Bội Linh đều không biết, Lâm Tịch đã bôi một loại chất lỏng thực vật gọi là "Cỏ báo" lên võng nơi cô ngủ.
Đây là một loại thực vật rất kỳ lạ, một gốc nho nhỏ, có sáu lá cây, lá dày và mọng nước không giống như thực vật phổ biến hiện nay.
Cỏ báo cũng không phải là cỏ mà báo đốm ăn, mà là khi gặp được nhiệt độ cơ thể của động vật nó sẽ phát ra mùi hương tương tự mùi động dục của báo cái, trong một cuốn sách Khúc Cửu Tiêu để lại cho cô đặc biệt ghi chép các loài động vật, thực vật kỳ quái có đề cập tới.
Triệu Hân Ý từ bỏ những ác niệm đó thì thôi, nếu như cô ta thật sự mang theo người tới đây, đoán chừng sẽ chọn nơi này làm trại, Lâm Tịch cố ý không phá hỏng những chiếc võng đã làm tốt đó, nếu như có người nằm ở phía trên..
Hừ!
Lâm Tịch xử lý chất lỏng cỏ báo trên tay mình, suy nghĩ, đến lúc đó không biết có con báo đực nào chạy đến tìm cô ta để "Hẹn hò" hay không đây?
Màn đêm buông xuống lần nữa, cuối cùng ba người Lâm Tịch tìm được nơi thích hợp ở tạm trước khi trời tối, xét thấy hôm qua ngủ ngon, bọn họ vẫn lựa chọn võng.
Hơn nữa lúc ở trên đường bọn họ giết chết một con trăn chưa trưởng thành to cỡ miệng chén, buổi tối ba người ăn một bữa thịt rắn nướng.
Bởi vì cơ thể Giang Bội Linh còn chưa hoàn toàn khôi phục, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan luân phiên gác đêm, Giang Bội Linh cũng không có chối từ, mặc dù hiện tại đã hết sốt, nhưng mà cảm giác toàn thân không còn một chút sức lực nào, thoạt nhìn cả người đều mệt mỏi.
Chu Hiểu Lan trực đêm, Lâm Tịch tiếp tục chiến đấu với thủ tam âm của mình, lần trước nếu như hai mạch không tương thông cô cũng sẽ không đơn giản liền phát hiện con rắn muốn tấn công Lưu Thiến như vậy.
Lần giết chết con trăn này càng dựa vào sức mạnh phi thường và tốc độ cực kỳ nhanh khác hẳn người thường của cô, mặc dù chỉ là một con trăn chưa trưởng thành, nhưng quấn chết một con chó cỡ trung thì không hề có vấn đề.
Hiện tại Lâm Tịch đã khắc sâu nhận thức được chỗ tốt của vũ lực, bọn họ nhất định phải chịu qua hai ngày hai đêm trong khu rừng này, càng đến giai đoạn sau, thì sẽ càng nguy hiểm, mỗi người tới chỗ này cũng chỉ vì tiền, vì khiến bọn họ tự giết hại lẫn nhau người đàn ông trung niên ghê tởm đó còn giới hạn danh sách chiến thắng trong vòng mười người.
Karl Marx nói, có 50% lợi nhuận, tư bản liền bí quá hóa liều; vì 100% lợi nhuận, tư bản liền dám chà đạp lên mọi luật lệ của loài người; có 300% lợi nhuận, tư bản sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, mặc kệ có nguy cơ bị treo cổ.
Vì vậy Lâm Tịch tin tưởng, những người còn lại vì lấy được hai trăm vạn đó, sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết đồng loại của mình.
Cô nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút tăng lên thực lực của mình, cô phải sống sót!