Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 69: Cô ấy tên là A Lê



Khiến Lâm Tịch không ngờ tới đó là Diệu Huyền xã khu này thật sự là một xã khu có lương tâm hướng về con người, là một người chấp hành mới, cô lại có thể tự mình lựa chọn nơi ở.

Lâm Tịch nhìn đủ loại phòng ốc trên màn hình lớn, có biệt thự bên bờ biển, có nhà cổ trong rừng rậm, đình đài lầu các, các loại phong cách nhìn hoa cả mắt, cô còn nhìn thấy những cung điện sang trọng được xây dựng dưới đáy nước giống như Long cung, lúc ấy nước bọt liền chảy xuống: "Muốn cái này, tôi muốn sống ở đây!"

Thủy Tinh cung của ta! Ta tới rồi!

Kết quả quản lý xã khu tạt một gáo nước lạnh: "Cấp độ của người chấp hành là 0, chỉ có thể lựa chọn phòng ốc sơ cấp, chính là các hình ảnh màu sắc rực rỡ ở hàng trên cùng, những cái màu xám phía dưới còn chưa được mở khóa, không có quyền hạn sử dụng."

Trong nháy mắt Lâm Tịch bị đạp từ Thiên Đường trở về nhân gian, chỉ thấy hàng trên cùng có bốn loại kiến trúc: Nhà đất ở nông thôn, nhà ngói trấn nhỏ, nhà gỗ trong rừng, thuyền nhỏ dưới nước (Tự do lựa chọn biển, sông).

Mặc dù là phòng ở sơ cấp, thật ra cũng không tệ lắm, phong cảnh hợp lòng người, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không nhìn thấy những căn nhà cao cấp sang trọng khác nhau ở hàng phía dưới.

Cũng may khả năng điều chỉnh tâm lý của Lâm Tịch vẫn còn khá tốt, có mảnh ngói che đầu tỷ đã thỏa mãn, huống hồ còn được lựa chọn!

Trứng muối nhảy đùng đùng làm nũng: "Muốn ở nhà gỗ trong rừng."

Còn ở nhà gỗ trong rừng? Nhớ lại thế giới trước, Lâm Tịch bày tỏ mình có bóng ma tâm lý.

"Thuyền nhỏ dưới nước, tôi muốn ở gần bờ biển." Lâm Tịch không thèm để ý đạo trứng (Biệt danh của trứng muối đạo sư) của mình, lấy sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông* nói với quản lý xã khu.

*Cụm từ này có sự kết hợp giữa hai thành ngữ "Sét đánh không kịp bịt tai" (迅雷不及掩耳) và "Bịt tai trộm chuông" (掩耳盗铃), trong đó cụm từ trước thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh; cụm từ sau nói về việc lừa mình dối người. Kết hợp hai thành ngữ này lại với nhau trở thành "Sét đánh không kịp bịt tai trôm chuông" là kiểu nói nối tiếp hài hước trong văn chương Trung Quốc. (Nguồn: Chú thích của Lập Thệ Thành Yêu).

"Xác định?" Quản ý xã khu nói ngắn gọn.

Lâm Tịch gật đầu: "Xác định."

"Ok!"

Trứng muối đạo sư đen sì ở một bên tức đến nổ phổi nhảy đùng đùng đã trực tiếp bị bỏ qua.

Quản lý xã khu nhập thông tin Lâm Tịch đưa vào tư liệu, một lát sau giọng nói máy móc không có chút tình cảm nào vang lên: "Người hướng dẫn số hiệu 5687, người chấp hành số hiệu 5687, xác nhận vào ở thuyền nhỏ trên bờ biển.. Thông đạo đến nơi ở.. Mở ra! Xin mời đứng vững!"

Lâm Tịch: →_→

Đây có phải là.. Xe bus không?

Theo giọng nói này vang lên, Lâm Tịch cảm thấy hơi chóng mặt, đã biết đây là một lần truyền tống nhỏ khác.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô và trứng muối đã đến nhà.

Bên tai nghe đến tiếng sóng biển, mà bên trong thật sự giống như một chiếc thuyền nhỏ, thân thuyền hẹp dài, khung thuyền nâng rất cao gần như không khác mấy với ngôi nhà bình thường, tuyệt đối sẽ không khiến người ta cảm thấy đè nén và chật hẹp, chiều dài khoảng chừng hơn mười mét, chiều rộng khoảng sáu bảy mét, nhìn có vẻ khoảng sáu mươi bảy mươi mét vuông, một người ở vẫn rất rộng rãi, coi như tăng thêm một quả trứng, chắc hẳn cũng sẽ không chen chúc.

Nhưng mà.. Lâm Tịch nhìn căn phòng trống rỗng này lại ưu sầu, cũng không thể để cô và trứng muối cứ trắng trợn mà nằm trên mặt đất như vậy chứ!

"Đạo trứng, tại sao trong phòng này thứ gì cũng không có vậy, ít nhất cũng cho một chiếc giường và chăn đệm chứ, như vậy làm sao ở, coi như hiện tại tôi chỉ là linh hồn, ít nhất trước khi chết cũng vẫn luôn ngủ ở trên giường?"

Lâm Tịch rất buồn bực, ngay cả trong rừng rậm, hầu như cô luôn nghĩ cách làm ra một chiếc giường mềm mại để cho mình nằm thoải mái một chút, đời này lão nương cũng không có mưu cầu lớn lao gì, chỉ có ăn, ngủ hai chữ, nhưng như thế này bảo người ta làm sao ngủ?

Đánh giá kém!

Trứng muối rất tức giận: "Ta không phải đạo trứng! Ta không phải đạo trứng! Người ta có số hiệu 5687!"

"Dừng!" Lâm Tịch khịt mũi coi thường: "Ta đi theo ngươi cũng là xui xẻo, lấy số hiệu buồn nôn như vậy, ngươi thật sự thích ta gọi ngươi như vậy?"

"Số hiệu này có gì không ổn sao?" Trên đầu trứng muối treo dấu chấm hỏi, tự nói: "Có thể thật sự không ổn, nếu không tại sao lúc người phụ nữ họ Vân đó biết ta được phân số hiệu này lại cười đê tiện như vậy? Ngươi nói cho ta biết, không ổn như thế nào?"

Lâm Tịch trợn mắt trắng: Hiện tại đang thảo luận vấn đề giường chiếu và chăn đệm có được hay không?

Mắt thấy cả người trứng muối run rẩy, còn mình khiến người ta sắp điên lên lại muốn nhảy đùng đùng tại chỗ, Lâm Tịch đầu hàng: "5687 chính là một con hổ*."

*Trong phương ngữ Đông Bắc, hổ ám chỉ sự ngu ngốc, thiếu tâm tư và ánh mắt nhìn sự việc, điều đó có nghĩa là một người không sợ hãi và dám làm bất cứ điều gì. Đôi khi nó dùng để hạ bệ hoặc châm biếm người khác.

"Hổ là ăn thứ gì sao?"

Mặt Lâm Tịch tối sầm, chỉ chỉ đầu của mình: "Hổ nghĩa là nói nơi này của ngươi có vấn đề."

Thấy trứng muối tiếp tục mang dấu chấm hỏi, Lâm Tịch gọn gàng dứt khoát nói: "Có nghĩa là ngu ngốc, hiểu?

Trên" Mặt "trứng muối kéo ra đôi mắt, nước mắt tuôn rơi như đài phun nước:" Ta không có ngu ngốc, ta không có ngu ngốc! "

Lâm Tịch thật lòng phiền muộn, mẹ nó đây là đạo sư của mình? Gây rối còn không kém mấy! Mấu chốt con hàng này vừa ngốc vừa trung nhị* không nói, còn một lời không hợp liền nhảy đùng đùng.

*Trung nhị: Hội chứng tuổi dậy thì, là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 THCS.

Nước mắt Lâm Tịch chảy dài: Hiện tại trả hàng còn kịp không?

Trước khi đạo trứng nhảy đùng đùng Lâm Tịch vội vàng trấn an:" Vì vậy, ngươi xem, dù thế nào thì đạo trứng cũng là một cái tên cao cao đại thượng đúng chứ! "

" Ta không muốn được gọi là đạo trứng! "

" Trứng? "

" Trứng muối? "

" Trứng vịt thối? "

Toàn thân đạo trứng run rẩy, tức giận một cách không thể giải thích được, giống như muốn phát điên:" Người ta không phải trứng! Không phải trứng! "

Lâm Tịch nhìn cả người đạo trứng đang run rẩy một cách điên cuồng, con hàng này không phải muốn tự bạo tại chỗ chứ?

" Được rồi, được rồi, ngươi không phải là trứng, ngươi là một quả lê lớn! "Ánh mắt Lâm Tịch sáng lên:" Vậy gọi là A Lê! "

Đạo trứng làm bộ suy nghĩ thật lâu, gật đầu:" A Lê thì A Lê, chỉ cần không phải trứng là được rồi. "

Cảm thấy trí thông minh và biểu hiện giọng nói của con hàng này có vẻ như gần bảy tám tuổi?

Trong lòng Lâm Tịch nghẹn lại, chẳng lẽ cô còn phải kiêm chức bảo mẫu?

Nhưng chẳng bao lâu những lo nghĩ của cô đã bị xua tan, trứng muối.. Phi! Mặc dù A Lê làm việc có hơi không đáng tin cậy, nhưng về phương diện chuyên môn thật đúng là không có gì để nói.

Trên mặt đất xuất hiện hai vòng tròn có đường kính khoảng chừng bốn mươi centimet, bên trong có một ít chất lỏng trong suốt, nhìn xem rất quen thuộc, chẳng lẽ?

" Không sai. "A Lê nói:" Đây là Dưỡng Hồn Trì. Sở dĩ có thay đổi, là bởi vì cô liên tục hoàn thành ba nhiệm vụ thí luyện đạt được hồn lực luyện hóa thành chất lỏng, chúng ta gọi nó là linh dịch, đây là thứ rất ổn định, chắc hẳn ở thế giới cũ nhất định cô đã từng nghe cách nói "Linh hồn bất diệt" rồi nhỉ! "

Lâm Tịch cái hiểu cái không, phong thủy luân chuyển, hiện tại đến phiên A Lê giải thích còn cô bắt đầu ngơ ngác.

A Lê phí rất nhiều miệng lưỡi cuối cùng cũng khiến Lâm Tịch hiểu rõ, Diệu Huyền xã khu quản lý rất nhiều thế giới song song, chẳng hạn như thế giới Lâm Tịch đã từng sống, chính là một trong những thế giới song song thuộc Diệu Huyền xã khu. Mà người chấp hành nhiệm vụ chính là hoàn thành các loại nhiệm vụ do xã khu đưa ra, từ đó đạt tới mục đích duy trì cân bằng giữa các vị diện khác nhau trong Diệu Huyền xã khu.

Mỗi thế giới cũng sẽ bị chi phối bởi đủ loại sinh vật thông minh khác nhau giống như con người, ngoài mặt nắm trong tay một vị diện này. Có trí tuệ, cũng sẽ có các loại phân tranh, vì vậy sẽ sinh ra một chút mặt trái gì đó, chẳng hạn như oán khí.

Khi một vị diện sinh ra oán khí quá lớn, linh hồn mọi người sẽ bị ô nhiễm, kế tiếp từng chút một ăn mòn vị diện này. Mà ở giữa những vị diện có giao điểm tương thông với nhau, khi một vị diện nào đó phát sinh ô nhiễm không kịp thời thanh lý, trước khi nó sụp đổ thì phải xử lý nó, nếu không nó sẽ gây ra hiệu ứng tương tự domino, nó sẽ mang tai họa cực lớn cho toàn bộ xã khu.

Vì vậy xã khu phải tìm cách loại bỏ những ảnh hướng tiêu cực của các linh hồn có oán niệm cực lớn đó, tránh cho oán khí quá nặng ăn mòn vị diện, và người chấp hành sẽ phụ trách về khu vực này.

" Dĩ nhiên, trên thế giới không có cơm trưa miễn phí. "A Lê dùng giọng nói nhẹ nhàng và dễ thương của mình giải thích:" Bọn họ cũng sẽ bỏ ra giá trị duy nhất của mình -- hồn lực. Bình thường mà nói, xã khu sẽ không thu quá nhiều linh hồn chi lực của bọn họ, những linh hồn đã từng ước nguyện sống thọ và chết tại nhà vẫn có thể đi luân hồi chuyển thế như cũ, chẳng qua nói một cách tương đối, sẽ yếu hơn một chút so với linh hồn người khác. "

" Mà thù lao của chúng ta, chính là những hồn lực ngưng luyện mà thành linh dịch này, chỉ cần ở xã khu, chỉ cần vĩnh viễn có linh dịch cung cấp, chúng ta cũng sẽ tồn tại cùng xã khu, có được sinh mệnh gần như có thể tính là vĩnh hằng, dĩ nhiên, đây là trên lý thuyết."

Lâm Tịch nghe xong, hoàn toàn sợ ngây người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.