Bị một đôi tiện nhân phá hủy cả đời, nguyên chủ cũng không có thay đổi đến mức hận đời, muốn hủy thiên diệt địa.
Cô ấy chỉ hi vọng tất cả mọi thứ quay về quỹ đạo, có cuộc sống của mình. Không muốn tàn phế, không muốn bị trói lại bởi thân tình và tình yêu. Người duy nhất cô ấy muốn trả thù chỉ có La Thuấn, La Thuấn lần đầu tiên là tạo ra một trận tai nạn xe cộ phá hủy thân thể của mình, lại lật tay thành mây trở tay thành mưa, tàn phá tinh thần của mình, phá hủy cả cuộc đời cô ấy!
Tên đàn ông này như những người đàn bà lan truyền khắp nơi, cuối cùng còn đổ lỗi của tên đàn ông kia lên đầu cô ấy, khiến cuộc sống vốn dĩ ngột ngạt của An Tử Hàm hết đường chối cãi.
Nhưng bản thân anh ta cả tình yêu sự lẫn nghiệp vậy mà đều vô cùng trôi chảy, với dáng vẻ khoan dung nhân hậu, dịu dàng và thanh lịch giành được lời khen ngợi của tất cả mọi người, trở thành người chiến thắng sau cùng!
Thật ra, nếu như không có nhiều người đẩy tay ở phía sau như vậy, Lâm Tịch có lý do để tin tưởng, An Tử Hàm và Lục Thời Dã đã thuận lợi ly hôn, vẫn sẽ có cuộc sống phong sinh thủy khởi* như cũ.
*Phong sinh thủy khởi (风生水起): Gió nổi nước lên, ý chỉ mọi việc thuận lợi, phát triển nhanh chóng.
An Tử Hàm là người phụ nữ rất lý trí rất thông minh lại tương đối kiên cường, Lâm Tịch khá yêu thích dạng người như vậy.
Xui xẻo ở chỗ cô ấy có một cô em gái muốn làm thánh mẫu, cùng một người chồng không dám đối mặt với trách nhiệm thật sự của mình, ba mẹ chỉ biết phán xét anh hùng bằng thành công hay thất bại, những người này liên hợp lại dùng thân tình, tình yêu tạo ra cho nguyên chủ một lồng giam tuyệt đẹp và lạnh như băng, cho dù là như vậy, nguyên chủ vẫn không có từ bỏ hi vọng, nhưng La Thuấn vẫn luôn âm trầm ẩn núp trong bóng tối lại tạo ra bi kịch như cũ.
Sau khi ép điên bức tử nguyên chủ, dưới sự xáo trộn của La Thuấn, An gia quy cái chết của An Tử Hàm cho sự vô tâm Lục Thời Dã đối với con gái của mình. Dĩ nhiên Lục Thời Dã cũng không còn mặt mũi lại tới cửa An gia, La Thuấn không đánh mà thắng hất cẳng tình địch, còn dùng sự khoan dung rộng lượng của mình đạt được lời khen ngợi của mọi người, cuối cùng giành được tất cả tình yêu của An Tử Tình.
Mặc dù Lục Thời Dã đã không còn uy hiếp đối với La Thuấn, biết rõ An Tử Tình thiện lương mà không quả quyết La Thuấn vẫn không yên lòng, dứt khoát, trực tiếp mang theo An ba An mẹ định cư ở nước M, không bao giờ trở về mảnh đất đã không có gì vướng bận và đầy thương tâm này.
Vì vậy, người tốt có chuyện tốt, người xấu hoàn toàn bị hủy diệt chỉ là một loại lý tưởng.
Chẳng qua nếu bây giờ đã Lâm Tịch tới đây, sẽ để những câu nói này trở thành hiện thực!
Lâm Tịch tiếp thu cốt truyện chỉ là chuyện trong chốc lát, bên kia hai tên ngu xuẩn vẫn còn đang không ngừng líu lo. Lâm Tịch lại la lên hai tiếng vẫn hoàn toàn không thèm nhìn như cũ.
Nhìn máu bầm nghiêm trọng đã biến dạng, đang lao về phía mục tiêu lớn là bắp chân, mẹ nó lại kéo thêm một lát, cô sẽ phải cắt chân giống như nguyên chủ.
Đây chính là nước đi kịch tính của đại thần cốt truyện!
Bất cứ ai ngăn cản nam chủ nữ chủ, mẹ nó đều đáng chết!
Sắc trời đã dần dần tối, ngây người lâu như vậy đừng nói một chiếc xe, ngoại trừ hai tên súc sinh kia cãi nhau, còn một mình Lâm Tịch đang thở hổn hển!
Lâm Tịch điểm nhẹ mấy cái huyệt vị trên người mình, lại dùng phương pháp Khúc Cửu Tiêu dạy cô nhanh chóng xoa nhẹ cho mình vài lần, ngăn cản bắp chân tiếp tục chuyển biến sang tình huống xấu.
Nhưng lại kéo thêm một lát như vậy vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị cắt chân như cũ!
Trong lòng Lâm Tịch có hơi bực bội, coi như cô hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau khi nguyên chủ trở về phát phát hiện mình vẫn bị cắt chân như cũ, đoán chừng chắc chắn sẽ đánh giá nhiệm vụ lần này của cô là thất bại!
Cuộc sống hoàn mỹ, sao có thể cưa chân!
Lâm Tịch hoàn toàn có lý do hoài nghi, đây là A Lê quan báo tư thù đối với cô, cô nhớ rõ ràng mình bị A Lê đánh bay sau đó trực tiếp tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Lâm Tịch nghiến răng, trong lòng thầm mắng: "A Lê tên cầm thú này, vậy mà để cho mình tiến vào nhiệm vụ vào đoạn thời gian này, đại gia nhà ngươi, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ để cho mình đến cũng sẽ không mất miếng thịt nào!"
"Coi như là quan báo tư thù thì phải làm thế nào đây? Có bản lĩnh đến đánh ta nha!" A Lê chống nạnh cười, đáng đời! Ai bảo nha đầu này đạp mình thành một chiếc bánh bột ngô đen xấu xí!
Lâm Tịch quả thật tức giận gần chết, nhưng vẫn bảo trì ôn hòa hữu lễ: "A Lê, tôi có một lời không biết có nên nói hay không."
Thừa nhận sợ hãi đi, kế tiếp chắc chắn là xin lỗi bản bảo bảo. A Lê dương dương đắc ý: "Cô nói đi!"
Lâm Tịch: "Mẹ kiếp. Đại gia ngươi!"
A Lê: →_→
"Lâm Tịch, đừng trách ta không có nhắc nhở cô, hiện giờ chúng ta tương tác đều dựa vào tiêu hao huyền tinh để thực hiện, cô nhất định vẫn luôn nói chuyện phiếm với ta như vậy?" Trên khuôn mặt to như quả bom của A Lê nở nụ cười vô cùng nham hiểm.
"Rất tốt, căn nhà dạng thuyền hình như là thuộc về tài sản của người chấp hành nhỉ, đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về, cần phải quét dọn gian phòng một chút, thanh lý những thứ không nên tồn tại, chẳng hạn như một số loài vật như trứng thối đen sì linh tinh.."
Khuôn mặt to tròn lập tức nặn ra nụ cười nịnh nọt chẳng thấy răng: "Lâm Tịch nếu cô là dì Thẩm Nhi sẽ không tốt nha, sau này chúng ta sẽ là đồng đội tốt cùng nhau trưởng thành, là chị em tốt, bạn bè tốt.. Người ta đưa cô tới vào lúc này là vì tăng độ khó cho nhiệm vụ, nhưng lại khống chế nhiệm vụ vào trong phạm vi cô có thể hoàn thành, một khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ nhận được phần thưởng rất cao, rất có thể cô cũng sẽ nhận được đánh giá nhiệm vụ cao nhất nha! Thứ gọi là bỏ ra luôn có hồi báo, nói đến không bằng làm được, đã làm thì phải làm tốt nhất.."
"Cút đi!"
Lâm Tịch cắt đứt A Lê tiếp tục hát quảng cáo, huyền tinh của lão nương cũng sắp bị ngươi tiêu không còn, đồ phá sản!
Bị uy hiếp thành công A Lê mang vẻ mặt nịnh nọt: "Được rồi được rồi, hiện tại tiểu nhân lập tức cáo lui!"
Nhìn hai tên ngu xuẩn kia dường như muốn ầm ĩ đến thiên hoang địa lão, trời tối như vậy, các ngươi không sợ cãi nhau lỗ tai nghe không rõ sao?
Mẹ kiếp, máu lão nương cũng sắp chảy sạch rồi.
Lâm Tịch sờ lên trên người, trống rỗng.
Loáng thoáng nhìn thấy túi đeo vai của phụ nữ nằm lặng lẽ cách đó khoảng gần hai mươi mét ở phía trước, đoán chừng là của mình. Lâm Tịch mơ hồ có một cảm giác, chắc chắn sẽ có điện thoại ở trong đó, chỉ cần lấy được nó..
Nếu là lúc bình thường, khoảng cách ngắn ngủi hai mươi mét chỉ cần vài bước, mà hiện giờ đối với cô mà nói, cũng thật sự là xa tận chân trời!
Cô thử dùng cái chân không có bị thương còn lại giật giật, không cẩn thận kéo cái chân đau nhức kia, ngay lập tức một cơn đau thấu tim kéo tới, gần như khiến cô suýt chút nữa ngất đi!
Tuyệt đối không thể ngất nha, ngất xỉu lập tức phải cưa chân, cưa chân mẹ nó sẽ thất bại, Lâm Tịch, cố gắng lên!
Lâm Tịch âm thầm động viên cho mình: Lúc trước làm Vũ Đồng đau đớn mà người bình thường cũng không chịu nổi lão nương đều có thể chịu đựng! Đau một chút như thế này, chuyện nhỏ!
Người ta nói rằng một chút đau đớn ấy trong mưa gió tính là gì, đừng sợ hãy lau khô nước mắt, ít nhất chúng ta còn có túi!
Đúng, chỉ cần bắt được túi xách đó, cô đã có thể gọi điện thoại cầu cứu, về phần gã đàn ông chỉ lo cãi nhau đó, kệ mẹ nó chứ!
Mười lăm mét.. mười mét.. năm mét.. hai mét..
Đáng thương Lâm Tịch chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt kéo chân tàn phế bước từng bước một, mắt thấy khẽ vươn tay liền có thể bắt được túi xách..
Một tiếng phanh gấp vang lên, Lâm Tịch nghe thấy âm thanh khiến cô bi thương chiếc túi xách của mình bị đè ép lờ mờ còn có tiếng vỡ vụn giòn giã.
Đúng vậy, túi xách cô tâm tâm niệm niệm, giờ phút này đang lẳng lặng nằm dưới bánh chiếc xe SUV kia, nếu trong túi có điện thoại, cũng đã vỡ vụn thành bột phấn.