Người An gia đều biết An Tử Hàm đi hẹn hò cùng mình, trước khi ra ngoài còn nhảy nhót tưng bừng, lúc về thì mất một cái chân? Mà người khởi xướng là anh ta, vậy mà chỉ trầy da một chút.
Huống hồ, anh ta muốn nói chia tay với An Tử Hàm, mặc dù căn bản bọn họ cũng chưa từng bắt đầu.
Tại sao lại cảm thấy có mùi âm mưu.
Nhưng mà, ông trời ở trên cao, từ trước tới giờ anh ta cũng chưa từng nghĩ chuyện sẽ như vậy!
Hết đường chối cãi, cũng không thể nào giải thích, mặc dù Lục Thời Dã không phải là một tên trộm, nhưng vẫn chột dạ như cũ.
Anh ta lập tức cảm thấy dường như tất cả mọi người trong phòng đang dùng ánh mắt nhìn hung thủ giết người ngó chừng mình, hơn nữa trong đó còn có người con gái mình yêu.
Lục Thời Dã lắp bắp miêu tả kỹ càng, nói rằng lúc ấy là do lỗi của tài xế lái xe chở hàng, chạy quá tốc độ, đột nhiên dừng lại mà không có dấu hiệu nào, đã thế đèn sau lại còn có vấn đề..
Nói lắp bắp giống như nghi phạm đối mặt bồi thẩm đoàn.
Lâm Tịch cúi thấp đầu không nói một lời, Từ Mạn Vân khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt của người ngoài cuộc với dáng vẻ "Không liên quan đến bảo bảo."
Chỉ có An Tử Tình nghe xong lời của Lục Thời Dã, nước mắt lại lập tức rơi cuồn cuộn, lấy hai tay che mặt khóc rống lên: "Chị ơi, chị thật đáng thương, hu hu! Tất cả đều do tên lái xe chở hàng đáng ghét kia!"
Chẳng có người nào có thể phun nước mắt như suối bất kỳ lúc nào như cô ta, Lâm Tịch thật sự muốn giải phẫu tuyến lệ An Tử Tình một chút, nhìn xem phát triển đến mức nào. Có phải nó đã vượt đến độ xâm lấn khu vực đại não, gọi tắt là đầu óc nước vào hay không, nếu không tại sao có thể có những ý tưởng tươi mát thoát tục kia chứ? "
Tôi cảm thấy Atacama* rất thích hợp với cô." Trầm mặc trong một thời gian dài Từ Mạn Vân thật lòng nói với An Tử Tình.
*Atacama: Là một sa mạc nằm phía bắc Chile và một phần nhỏ ở phía nam Peru. Hoang mạc Atacama nằm giữa Thái Bình Dương và dãy núi Andes. Một trong những khu vực khô cằn nhất Trái Đất.
Vẻ mặt An Tử Tình ngơ ngác: What?
"Nằm ở Chile, châu Nam Mĩ." Từ Mạn Vân kiên nhẫn giải thích.
Rốt cuộc Lâm Tịch "Phụt" một tiếng bật cười, vừa phát hiện khi Từ Mạn Vân không mở miệng là một em gái mềm mại, vừa mới mở miệng lập tức băng nhân thiết.
"Chị!" Thấy vừa rồi Lâm Tịch còn đau đến không muốn sống, lúc này lại bật cười mà chẳng hiểu lý do, An Tử Tình kéo tay Lâm Tịch, vẻ mặt lo lắng nhìn cô: "Chị bị đụng hư đầu óc sao? Không được, em phải đi gọi bác sĩ! Hu hu! Chị gái đáng thương!"
Thấy người yêu khóc đến lê hoa đái vũ* chạy ra khỏi phòng bệnh, làm sao Lục Thời Dã có thể yên tâm được, vội vàng đuổi theo, trong hành lang truyền ra tiếng khóc như chết cha chết mẹ và tiếng an ủi dịu dàng cùng tiếng bước chân vội vàng mà đi.
*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiềm diễm của người con gái.
Cuối cùng Lâm Tịch có thể không cần lại nín cười, cũng sắp nghẹn đến nội thương: "Hai mắt đẫm lệ chứa muối vô cơ, vì vậy không thích hợp dùng nó làm mưa. Ngộ nhỡ ô nhiễm môi trường, sẽ tổn thất vị trí nhìn ngôi sao tốt nhất, mất nhiều hơn được đấy!"
Từ Mạn Vân cũng "Phụt" một tiếng bật cười, sau đó sắc mặt rất nghiêm túc nhìn Lâm Tịch: "Cô ta thật sự là em gái ruột cô à? Tới lâu như vậy mà một câu hữu dụng cũng chưa từng hỏi, chỉ biết khóc!"
Nước mắt, là thứ rẻ mạt nhất!
Lâm Tịch rất tán thành, người đáng giá ngươi rơi lệ sẽ không để ngươi rơi lệ, mà người không đáng ngươi rơi lệ, ngươi cần gì phải rơi lệ?
Cho nên không chỉ đàn ông không dễ rơi lệ, phụ nữ cũng như thế, bởi vì không đáng giá!
Hai người liếc nhau, thấy cảm xúc "Hóa ra là đồng loại" trong mắt nhau.
Từ Mạn Vân thở dài, cúi đầu xuống dùng một đôi mắt to nhìn cô, nói: "Nhìn ở phân thượng sau này cô sẽ nấu cơm cho tôi, tôi quyết định thỏa mãn một yêu cầu của cô, nói đi, còn hi vọng tôi làm cái gì cho cô?"
Một em gái đáng yêu xinh đẹp nói với cô những lời hứa hẹn như vậy, Lâm Tịch nháy mắt với cô ấy: "Thân ái, tôi hi vọng cô biến thành đàn ông!"
Từ Mạn Vân vừa nghe, trợn tròn mắt nhìn cô và bày ra biểu cảm nôn mửa.
Lâm Tịch không khỏi cười "Khúc khích" ra tiếng.
Dáng người Từ Mạn Vân không cao không thấp, mắt to trắng đen rõ ràng, môi anh đào cộng thêm làn da trắng nõn mịn màng, lúc không nói chuyện, vừa mềm mại vừa đáng yêu, lúc mở miệng không phải hình thức ngự tỷ thì là độc miệng, mỗi tiếng nói hành động đều vô cùng tương phản với dáng vẻ dáng yêu của cô ấy, Lâm Tịch không khỏi mỉm cười.
Đột nhiên phát hiện, vậy mà cô lại cười?
Hình như xuyên qua từng thế giới, dần dần những cảm xúc vui buồn của nhân vật cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô, chẳng biết đây là tốt hay là xấu?
Một mặt, Lâm Tịch không hi vọng mình bị hận thù che mắt, trở nên vặn vẹo, trong lòng chỉ có hận thù mà không có lý trí. Nhưng mặt khác, Lâm Tịch lại sợ xuyên qua quá nhiều thế giới, dần dần lạc mất bản thân, quên đi ba mẹ của mình, quên đi đã từng hận thù, cô âm thầm suy nghĩ, chờ đến khi trở về có thời gian nhất định phải tìm A Lê tâm sự một chút, mặc dù con hàng này có hơi không đáng tin, chẳng qua Lâm Tịch không hiểu sao lại có loại cảm giác cô vẫn có thể tin tưởng A Lê vào thời khắc mấu chốt.
Qua một thời gian dài, hai người đi tìm bác sĩ mới lôi lôi kéo kéo trở về.
Đôi mắt An Tử Tình ướt sũng, khiến Lâm Tịch sâu sắc lĩnh ngộ được quả nhiên phụ nữ được làm bằng nước, suy tính có muốn thực hành kế hoạch của Từ Mạn Vân hay không, vứt cô ta đến sa mạc Atacama đi tạo phúc cho nhân loại.
Mà bên kia trên khuôn mặt Từ Mạn Vân viết đầy chữ xem thường, nhìn môi An Tử Tình đặc biệt hồng nhuận lại hơi sưng và sắc mặt dập dờn của người đàn ông bên cạnh, cô ấy có lý do tin tưởng, đây mẹ nó tuyệt đối không phải là hiệu quả có thể tạo ra được khi nói chuyện phiếm cùng bác sĩ.
Từ Mạn Vân vì An Tử Hàm cảm thấy không đáng, em gái khéo léo trong miệng cô ấy cũng không có một chút ý tứ quan tâm cô ấy, nói là đi ra ngoài gọi bác sĩ, kết quả vậy mà cùng đối tượng đính hôn của chị gái hôn nhau, vợ của bạn còn không thể diễn như vậy đâu, đây thật sự là em gái ruột?
Lâm Tịch cũng nhìn thấy khác thường của hai người, chẳng qua dù sao tiếp nhận ký ức nguyên chủ, cho nên đối với hai con hàng này cô cũng hiểu rõ hơn một chút, bởi vậy cô biết, An Tử Tình tuyệt đối sẽ giải quyết chuyện của ba người bọn họ trước tiên mới thông báo cho ba mẹ trong nhà.
Hiện tại chắc chắn An Tử Tình cũng không thông báo chuyện tai nạn xe cộ cho ba mẹ hai bên, bởi vì cô ta không dám đối mặt với lý do thật sự của trận tai nạn xe cộ này.
Hiện tại La Thuấn và An Tử Tình đang ở thời điểm mập mờ, chắc hẳn tình cảm An Tử Tình còn chưa ổn định.
Nhưng Lâm Tịch biết tình cảm của La Thuấn đã đến mức sâu đậm, nếu không cô cũng sẽ không có trận tai họa bất ngờ này! Có lẽ kiếp trước hai chị em này là oan gia, nếu không, làm sao hai đoạn tình cảm của An Tử Tình, đều sẽ thương tổn đến nguyên chủ?
Nghĩ lại liền tức giận, hóa ra thứ gọi là tình yêu cảm động trời đất của nam nữ chính, được tạo thành từ rất nhiều huyết lệ của pháo hôi!
An Tử Tình, chính là một đóa hoa ký sinh. Mỗi lần xảy ra tình huống gì, chỉ cần chịu trách nhiệm khóc là tốt rồi, tự nhiên sẽ có rất nhiều kẻ ngu xuẩn giống như tre già măng mọc vì cô ta mà vất vả và hi sinh, trong đó bao gồm nguyên chủ.
Khi còn bé không biết chịu tội và nghe thay An Tử Tình bao nhiêu lời trách mắng!
Ngươi cẩn thận chững chạc biết rõ đạo lý, nên ngươi chịu tội thay cho em gái ngây thơ đáng yêu.
Lâm Tịch đột nhiên phát hiện đối với người như An Tử Tình mà nói, không thể nào lý luận trên nước mắt của cô ta, nước mắt người ta có tác dụng hơn tất cả mọi thứ!
Cô đột nhiên nhớ tới những thứ cắn giết thực vật trong rừng kia, phụ thuộc vào kí chủ, cắm rễ trong thân thể kí chủ hấp thu chất dinh dưỡng của nó, cướp đi ánh nắng mặt trời và nước mưa, leo trèo vây quanh, dùng dây quấn triền miên, gắn bó thắm thiết để che giấu từng hồi mưu sát kinh tâm động phách!
Thứ cắn giết thực vật nhìn như yếu đuối đó cuối cùng đều có thể thành công giết chết kí chủ!
Lâm Tịch rùng mình một cái, may mắn, bắt đầu từ bây giờ, cô tránh thoát cắn giết, để những người đàn ông của An Tử Tình đi làm kí chủ cho cô ta, để bọn họ cùng nhau tương ái tương sát đi thôi!