Trước khi rời đi cùng Lục Thời Dã An Tử Tình còn khóc, vẫn luôn lặp đi lặp lại: "Chị, em sẽ làm cho chị hạnh phúc, cho dù phải dùng hết tất cả những gì em có thì em cũng sẽ để cho chị hạnh phúc!"
Cũng may vừa nhìn là biết cô là con gái, nếu không lão nương còn tưởng rằng mình gặp phải Thượng Đế!
Vĩnh viễn hi sinh bản thân mình thành toàn người khác.
Tiểu nhân trong lòng Lâm Tịch cười ác độc: Lần này tỷ hi sinh một chút, đến tác thành cho ngươi!
Cũng chẳng biết về nhà An Tử Tình và Lục Thời Dã nói thế nào với ba mẹ của họ, tóm lại là ngày hôm sau sáu nhân khẩu hai nhà cùng chạy đến bệnh viện tập hợp, trăm miệng một lời khiến Lâm Tịch yên tâm phẫu thuật, mặc kệ có thể cắt chân hay không, Lục gia đều phụ trách tới cùng, chỉ cần Lâm Tịch vừa ra viện lập tức liền kết hôn.
Trên mặt Lâm Tịch bày ra dáng vẻ vô cùng ngại ngùng, cúi thấp đầu, không nói một lời.
Vẻ mặt Lục Thời Dã giống như bị người ta mạnh mẽ lấp đầy phân vào miệng, cũng không giống như người phải làm chú rể, anh ta cũng cúi thấp đầu, nhưng Lâm Tịch lại nhìn thấy anh ta và An Tử Tình đứng ở phía sau cùng, tay hai người lại nắm chặt nhau.
Hai kẻ tiện nhân này!
Lâm Tịch hận đến ngứa răng, mẹ nó, đây chính là ngươi nói khiến lão nương hạnh phúc?
So với vẻ mặt tràn đầy áy náy hoàn toàn chẳng biết gì cả của vợ chồng Lục gia, Lâm Tịch cảm thấy tất cả mọi người trong An gia hẳn là biết được chuyện gì xảy ra. Trên mặt mẹ An chẳng có vui mừng mà chỉ còn thương hại, bà là người duy nhất trong nhà thật sự đã từng đối tốt với nguyên chủ. Xin chú ý, đây là đã từng.
Bởi vì trong cốt truyện, đến giai đoạn sau toàn bộ tiết tấu của An gia đều bị bạch liên hoa làm sai lệch, tất cả đều là nghiêng về một bên chỉ trích An Tử Hàm, dĩ nhiên cũng bao gồm mẹ An đã từng tương đối yêu thương nguyên chủ.
Thế giới này thật bất công đối với phụ nữ, mặc kệ ngươi đã từng ưu tú hoàn mỹ cỡ nào, chỉ cần hôn nhân của ngươi không hạnh phúc, như vậy mọi người sẽ tìm được lý do tấn công tiêu diệt ngươi.
Một người phụ nữ ngay cả hôn nhân của mình cũng kinh doanh không tốt, coi như những phương diện khác ngươi hoàn mỹ đến mức phi thiên độn địa, vẫn phải viết hoa thật to hai chữ: Thất bại!
Người ta dáng dấp xinh đẹp nha.
Cô ấy hôn nhân bất hạnh.
Người ta trình độ cao nha.
Cô ấy hôn nhân bất hạnh.
Người ta có thu nhập nhiều nha.
Cô ấy hôn nhân bất hạnh.
Cô ấy cũng rất cố gắng đang làm việc đấy.
Cuộc sống bất hạnh như vậy, đành phải đem tinh lực đặt trên công việc.
Cô ấy cũng hiếu thuận cha mẹ chồng.
Không giữ được chồng, lại không biết đối xử tốt với ba mẹ chồng một chút, cô ấy đã sớm bị vứt đi rồi.
Thật ra cô ấy đối với đồng nghiệp cũng rất tốt.
Chẳng qua là vì chứng minh nguyên nhân hôn nhân thất bại không ở trên người mình.
* * *
Tóm lại mặc kệ thế nào, cuối cùng luôn có thể quy kết cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc là minh chứng ngươi đã thất bại đến mức nào. Mà đàn ông vừa lúc ngược lại, chỉ cần không gây sai lầm quá lớn, cuối cùng hầu như mọi người cũng có thể tìm ra lý do để tha thứ cho anh ta vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc.
Không có cách nào, cô vợ trong nhà quá kém cỏi, chúng ta phải tha thứ cho anh ta nha!
Thế giới này chính là như vậy, một người phụ nữ muốn có được sự tôn trọng của người khác, cần phải trả giá gấp đôi so với đàn ông!
Cho nên khi An Tử Hàm và Lục Thời Dã có cuộc sống gà bay chó chạy, chẳng có ai còn nhớ rõ An Tử Hàm đã từng là một người phụ nữ hoàn mỹ ưu tú, cũng không có người lại đi truy cứu bởi vì Lục Thời Dã cô ấy mới mất một cái chân, vì Lục Thời Dã mới từ bỏ tương lai tươi sáng.
Bọn họ chỉ thấy em gái cô ấy vì tác thành hạnh phúc cho chị gái mình, từ bỏ tình yêu đi xa tha hương, Lục Thời Dã vì trách nhiệm, từ bỏ tình yêu cưới người căn bản mình không yêu.
Bây giờ ngược lại cô ấy còn liên lụy đến cuộc sống hạnh phúc của em gái, quả thật là tội không thể tha thứ!
Cả nhà đều là người vĩ đại, chỉ có An Tử Hàm không biết cảm ơn cũng chẳng biết tốt xấu, đây là một chiến trường không có khói lửa, mỗi người đều dùng danh nghĩa tình yêu tổn thương nguyên chủ đến thương tích đầy mình, hết lần này tới lần khác người ta đều đứng trên đạo đức "Tôi là vì tốt cho cô," cô chỉ có thể dựa theo quỹ tích chúng tôi đặt ra cho cô mới có thể không khiến chúng tôi thất vọng, nếu không cô chính là người vong ân phụ nghĩa!
Nhưng con người không phải máy móc, sẽ không hoạt động dựa theo trình tự mà ngươi thiết lập vào.
Cô ấy có tư tưởng của mình! Có máu có thịt, có tâm tình của mình, cô ấy là An Tử Hàm, đã từng thiên chi kiêu nữ, không phải là búp bê trong tay các ngươi tùy ý bài bố.
Lâm Tịch suy nghĩ, ở một gia đình như vậy, đổi thành người khác rất có thể cũng sẽ sụp đổ, huống hồ là nguyên chủ kiêu ngạo.
Trong một câu chuyện xưa như vậy, ngoại trừ La Thuấn lòng dạ ác độc, dường như tất cả người cũng không thể gọi là người xấu, nhưng những người này lại liên hợp cùng nhau dùng danh nghĩa tình yêu bức điên ép chết nguyên chủ.
Rốt cuộc, ai là người có lỗi?
Có lẽ là bởi vì vô cùng yêu thương An Tử Hàm từ nhỏ, hoặc bởi vì sai lầm của con trai mình sau này có thể khiến con gái người ta mất đi một cái chân, thái độ mẹ Lục Thời Dã hạ rất thấp: "Tử Hàm, con yên tâm dưỡng bệnh, xuất viện dì sẽ tổ chức hôn lễ, tất cả mọi thứ đều do dì lo hết, con chỉ cần phụ trách làm cô dâu vui vẻ hạnh phúc là được rồi, sau này, con sẽ có thêm một người mẹ đến yêu thương con! Có ý tưởng hay yêu cầu gì con cứ việc nói, chỉ cần dì có thể làm được, nhất định sẽ khiến con hài lòng!"
Mi mắt Lâm Tịch rủ xuống, nghẹn ngào: "Nhưng mà, dì ơi, bác sĩ nói có thể sẽ cắt chân, con không muốn liên lụy mọi người, nhất là Thời Dã.."
Đầu đuôi mọi chuyện tất cả mọi người đã biết từ sớm, Lâm Tịch càng nói như vậy, người Lục gia càng áy náy, vị bác sĩ mỹ nữ kia hé ra một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nói với bọn họ, đưa tới sớm một chút chẳng có chuyện gì, là bọn họ bỏ qua thời gian cứu chữa tốt nhất, có thể bệnh nhân lại bởi vì vậy mà phải cắt chân.
Lúc ấy mẹ Lục rất tức giận, cũng không biết con trai nhà mình đang suy nghĩ cái gì, vậy mà chỉ lo tranh luận cùng tài xế gây chuyện về việc ai chịu trách nhiệm, quên đưa Tử Hàm đi bệnh viện, đây chính là con dâu mình định ra hơn mười năm trước! Muốn đầu óc có đầu óc, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, người còn khiêm tốn lễ độ, không thể nói một người trong vạn người thì cũng kém không nhiều lắm.
Là bà ta mặt dày mày dạn không có việc gì liền nhắc tới với bạn học cũ, lúc này mới cận thủy lâu đài*, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc chẳng phải là nhà mình bị tổn thất?
*Cận thủy lâu đài: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo. Có ý là lâu đài gần nước sẽ được trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần được ưu tiên trước.
"Làm sao sẽ như thế! Tử Hàm, không nên suy nghĩ quá nhiều, Lục gia coi trọng là nhân phẩm, tâm tính, con là người dì nhìn từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ con cũng không có bất kỳ người nào xứng làm con dâu An gia chúng ta! Dì cũng chỉ nhận con là con dâu nhà chúng ta, Thời Dã dám có lỗi với con, dì đánh gãy chân nó!" mẹ Lục vội vàng an ủi.
"Thật ạ? Thời Dã anh cũng nghĩ như vậy sao?" Lâm Tịch rụt rè hỏi, bản thân cũng sắp bị chính mình ghê tởm chết rồi.
Chẳng qua, chỉ cần có người càng buồn nôn hơn, cô sẽ rất vui vẻ!
Quả nhiên, sắc mặt em gái tốt bụng thiện lương tái nhợt giãy giụa thoát khỏi tay Lục Thời Dã, Lục Thời Dã không cam lòng lại bất đắc dĩ nói: "Tử Hàm, em đừng suy nghĩ vớ vẫn, yên tâm dưỡng bệnh đi, bác sĩ nói, hai ngày nay liền chuẩn bị phẫu thuật cho em, không nhất định phải cắt!"
Nói xong lời hời hợt không đau không ngứa như thế? Cũng không cảm thấy một chút tàn nhẫn!
"Là em không tốt, đều là em không tốt! Xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là điều anh hi vọng nhìn thấy, mặc kệ có cắt chân hay không, anh cũng không cần thiết phải vì chuyện này mà cưới em, Thời Dã em hi vọng anh hạnh phúc, chỉ cần anh hạnh phúc, em có thế nào cũng không sao cả!"
Lại có một chút nước mắt sẽ càng giống hơn, Lâm Tịch có hơi tiếc hận.
Không phải chỉ có các ngươi biết dùng đạo đức lừa gạt, không phải chỉ có các ngươi biết ghê tởm người khác!
Trước đây An Tử Hàm từng trải qua, hiện tại các ngươi cũng tới nếm thử một chút, nếu không làm sao xứng đáng với một cái mạng bị liên lụy của An Tử Hàm ở kiếp trước và một chút linh hồn cô ấy phải bỏ ra trong kiếp này!
Lâm Tịch vừa thốt ra những lời đó, trên mặt Lục Thời Dã hiện lên vẻ vui mừng, nếu người An gia cũng cho rằng như vậy, anh ta liền có thể thuận theo hủy bỏ cuộc hôn nhân chỉ có áy náy và trách nhiệm mà không có tình yêu này.
Đáng tiếc, anh ta bị ba mình đẩy một cái lên trước giường bệnh, suýt chút nữa trực tiếp quỳ gối trước mặt An Tử Hàm. Đây còn chưa tính, một câu của lão ba nhà mình đã hoàn toàn vứt anh ta vào vực sâu!