Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của La Thuấn, hình ảnh của An Tử Tình cũng không chịu ảnh hưởng nhiều, bên ngoài vẫn tươi tắn rạng ngời như cũ, thậm chí càng xinh đẹp hơn lúc trước.
Bởi vì hiện tại ai cũng biết, An Tử Tình thành công thông đồng, phi, là thu hút được sự cưng chiều của một tổng giám đốc xuyên quốc gia, lập tức bước vào phần mộ tình yêu, phi, là lâu đài tình yêu, làm một phu nhân tổng tài khiến nhiều người hâm mộ và ghen tị.
Mẹ Lục nhận được chỗ tốt mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, lại là tổng giám đốc xuyên quốc gia đấy, ánh mắt cũng mù thành như vậy. Thế mà lại coi trọng mặt hàng như vậy, hay là đừng vội kiếm tiền, trước tiên nên trị chữa mắt đi.
Chẳng qua ngẫm lại con trai bảo bối của mình, thế mà cũng chọn cá mục mà vứt bỏ trân châu, không muốn An Tử Hàm có thể nói là hoàn mỹ về mọi mặt, vậy mà cũng đi theo tham gia náo nhiệt thích An Tử Tình, còn gây ra biết bao nhiêu chuyện không hay, sắc mặt bà ta cũng hơi không dễ nhìn.
Mẹ Lục khuyên con trai bảo bối đang suy sút tinh thần của mình: "Trong cuộc thi Hoa Đình tổ chức ba năm một lần này, chắc chắn con sẽ có tên trong danh sách, trở về, con chính là nhà thiết kế hàng đầu nước Z, đến lúc đó muốn dạng người gì mà không có, danh môn thục nữ, những tinh anh du học sinh trở về, chẳng phải tất cả đều đang chờ con lựa chọn sao? Con xem một chút dáng vẻ bừa bãi của An Tử Tình, cho rằng một buổi sáng chim sẻ liền biến thành Phượng Hoàng rồi? Phi!"
"Mẹ, mẹ không thể bớt nói vài lời sao? Mọi người đều không hiểu rõ chỗ tốt đẹp của Tử Tình!" Lục Thời Dã không có cách nào đối với những suy nghĩ của mẹ Lục, dứt khoát nâng đầu gối lên, chui đầu vào phía dưới, chôn đầu cực kỳ chặt chẽ.
Mẹ Lục còn muốn nói tính tình An Tử Tình rất lẳng lơ, tính tình An Tử Hàm rất chung thủy, nhìn dáng vẻ dầu muối không vào của con trai, bà ta thở dài, đành đi tìm lão chồng bàn bạc chuyện dự thi của con trai.
Còn chuyện kết hôn, lấy được tấm biển vàng nhà thiết kế của Hoa Đình, con trai mình giống như cây ngô đồng thì dạng Kim Phượng Hoàng nào mà không tuyển được? Mẹ Lục thầm nghĩ.
Không ngờ con trai có thể thuận lợi chia tay với con cá mục này, lại còn nhân họa đắc phúc kiếm được rất nhiều lợi ích, tâm tình mẹ Lục rất tốt. Nhưng nghĩ đến những tổn thương đầy người của con trai và hiện tại vẫn chưa gượng dậy nổi, nỗi uất hận vừa đè nén trong lòng lại trào ra!
Bây giờ người đàn ông kia cưng chiều tiểu tiện nhân nhà ngươi, đợi mới mẻ qua đi thì chờ mà khóc đi!
Mặc kệ sóng ngầm làm sao phun trào giữa hai nhà, lúc An Tử Tình kết hôn, Lục Thời Dã cũng có mặt cùng ba mẹ Lục.
Đừng nói đến sự xa hoa và lãng mạn ở hiện trường, chắc hẳn An gia đã làm tất cả mọi thứ có thể, phía La Thuấn cũng có rất nhiều người xuất lực, cho dù có người biết một chút nội tình cũng chỉ phê bình kín đáo đối với cặp đôi mới này, nhưng sẽ chẳng có ai thật sự nói ra.
Xã hội bây giờ có lẽ rất khó tìm được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tương tự cũng có rất ít người bỏ đá xuống giếng, trừ khi là có thâm cừu đại hận gì đó, nếu không, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, ai biết sau này sẽ như thế nào? Không có việc gì người nào sẽ đi chuốc lấy thù hận cho mình chứ? Cho nên hầu như tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ dệt hoa trên gấm tiến hành tới cùng!
Lời nói lấy lòng giống như không cần tiền, đều là từng chuỗi từng chuỗi.
Vốn dĩ cũng không cần tiền.
Nhìn cặp đôi mới thâm tình ôm hôn và trao nhẫn cưới dưới sự chúc phúc của người chủ trì, trái tim Lục Thời Dã đau khổ giống như ngâm vào thuốc đắng.
Người con gái đó vốn nên thuộc về anh ta, đau khổ chờ đợi cô ấy lớn lên, đó là mối tình đầu của anh ta! Thậm chí anh ta đã từng có quan hệ xác thịt với người con gái này, nhưng mà..
Đứa bé nuôi lớn bị sói tha đi!
Từ nay về sau, thiên sơn vạn thủy, anh ta và cô ấy sẽ không còn khả năng!
Lục Thời Dã nhớ tới lần cuối cùng anh ta đi gặp An Tử Tình, lúc đó cô ấy đã nói: "Anh Thời Dã, thật xin lỗi, là Tình Tình thất hứa. Nhưng mà lúc đó, Tình Tình cho rằng chị ấy sẽ bị cắt chân, chị ấy vì em và anh mới tàn phế, đó là chị ruột của em! Em có thể làm thế nào đây? Chị ấy vẫn luôn chung tình với anh, em chỉ có thể đưa bảo bối mà em yêu quý nhất -- là anh, bồi thường cho chị ấy!"
Một đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm Lục Thời Dã, đôi mắt đó giống như vực sâu, mà giờ khắc này, từ nơi vực sâu đó có một dòng suối trong vắt tràn ra viền mắt: "Sau đó em quen biết Thuấn, vào lúc em điên cuồng nhớ thương anh, không biết phải sống như thế nào, là anh ấy vẫn luôn bên cạnh em, em vừa nghĩ tới anh phải kết hôn với chị ấy, cùng chị ấy sinh dưỡng những đứa trẻ, sau đó có cuộc sống hạnh phúc tại thành phố này, lòng em.. Lòng em.."
An Tử Tình khóc không thành tiếng, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, đốt nóng trái tim Lục Thời Dã: "Thuấn đồng ý với em, sẽ dẫn em đi thật xa. Không nhìn thấy anh và chị ấy, em sẽ không còn khổ sở như vậy.. Thế là em và anh ấy lặng lẽ đăng kí kết hôn. Ai biết về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng là tạo hóa trêu ngươi, em đã thất hứa với anh, sao có thể lại thất hứa với anh ấy, cho nên.. Chúng ta.. Cuối cùng vẫn không có duyên phận này, em hẹn anh đi quán bar, đối với anh như vậy, vốn là nghĩ tác hợp cho anh và chị ấy cùng nhau hòa hảo, ai ngờ chị ấy lại thay lòng đổi dạ, về sau còn gọi người.. Nhìn xem, nói những chuyện này để làm gì chứ, tóm lại hạnh phúc lớn nhất của em, chính là anh có thể hạnh phúc!"
Bàn tay Lục Thời Dã nắm chặt lại buông ra, cô gái ngốc nghếch này sao có thể tốt bụng như vậy! Đến lúc này, vẫn là hi vọng chính mình được hạnh phúc!
Nếu Lâm Tịch biết, chỉ muốn đưa cho anh ta hai chữ in đậm và viết hoa: Ngu xuẩn!
Rốt cuộc Lục Thời Dã cũng không có ôm An Tử Tình, hiện tại anh ta đã không còn tư cách chạm vào cô ấy: "Em vì chúng ta mà hi sinh nhiều như vậy, hiện tại còn phải đi theo một người em không yêu đến nơi khác, thật sự là làm khổ em! Phải bảo vệ thật tốt bản thân, trong lòng anh luôn có một vị trí, vĩnh viễn chỉ thuộc về em!"
Lâm Tịch yên lặng hộc máu, cũng đưa lên hai chữ viết hoa in đậm mang thêm viền khung: Ngu xuẩn lần hai!
Đây là kịch bản chuyên dùng của đám bạch liên hoa: Đối với những chiếc lốp xe dự phòng, xem như ta không cần, cũng muốn treo ngươi, làm ánh trăng sáng, nốt ruồi chu sa duy nhất của ngươi, những thứ ngu ngốc đê tiện phía sau chỉ có thể vĩnh viễn ngước nhìn vinh quang của ta, quá thua kém rồi!
Lời giải thích của An Tử Tình chỉ tốt ở bề ngoài nhưng lại có trăm ngàn chỗ hở, vậy mà Lục Thời Dã thật sự tin, hơn nữa còn thành công vứt chuyện anh ta bị đánh cho An Tử Hàm.
Ta là người ngây thơ tốt bụng nhất, chuyện xấu đều mẹ nó là do người khác làm!
Trí thông minh đâu?
Lâm Tịch rung rưng nước mắt: Má nó, pháo hôi chính là pháo hôi, trốn vào trong chiến hào nằm rồi cũng bị trúng đạn!
Tóm lại, La phú hào mang theo bảo bối của anh ta đi chu du khắp thế giới, những người còn lại cũng ai đi đường nấy.
Đợi đến khi lấy ra tấm thép và gần như đã hoàn toàn khôi phục, Lâm Tịch suy nghĩ một chút cũng không có việc gì, không bằng đi nước M quen thuộc hoàn cảnh trước.
Chủ yếu là muốn tìm xem có cơ hội làm giàu ở bên kia hay không, cuộc sống của giai cấp vô sản rất khó khăn nha!
Hiện tại cô đang lên kế hoạch cho cuộc sống, tiền sinh hoạt đều dựa vào ba An chi trả.
Từ nhỏ, tiêu chuẩn tiền sinh hoạt của cô và An Tử Tình giống nhau, nhưng ba An bất công con gái nhỏ, An Tử Tình dựa vào nũng nịu bán manh, luôn có thể làm cho cuộc sống của mình dư dả hơn rất nhiều so với chị gái.
Mẹ An vốn ngoan ngoãn với chồng, hiện tại con gái nhỏ phong quang lấy chồng, tìm một con rể ưu tú như vậy, ngay cả bà cũng cảm thấy mở mày mở mặt, con cái ấy mà, chẳng phải là để giành mặt mũi cho ba mẹ?
Cán cân tình mẫu tử cũng bắt đầu dần dần hướng về phía An Tử Tình.
Gần đây nhìn thấy ai cũng há miệng nói Tình Tình nhà chúng tôi, giống như lúc trước người nói những lời bình luận không học vấn không nghề nghiệp, tư chất không tốt, ngu dốt không chịu nổi này đối với An Tử Tình cũng không phải là bà, dường như An gia cũng chỉ có một đứa con gái là An Tử Tình.
Vì vậy Lâm Tịch liền thương lượng với mẹ An đi nước M sớm một chút, dù sao mặc kệ La Thuấn bọn họ chơi ở nơi nào, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ trở lại tổng bộ công ty tại địa phương, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng nha!