Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 10: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (9)



“Tuyết Lan nhanh lên, chúng ta còn phải tới Lãnh gia đấy!” Biết con gái nhà mình muốn từ hôn, ba Ngô mẹ Ngô đều kích động một đêm không ngủ, sớm liền rời giường kéo Ngô Tuyết Lan từ trong ổ chăn ra.

Ngô Tuyết Lan rùng mình một cái, co rúm lại hai cái, hiện tại là đầu xuân thời tiết còn có chút lạnh, bị mạnh bạo kéo khỏi ổ chăn tất nhiên cô sẽ có chút chịu không nổi.

Cũng may cô cũng không phải kiểu được nuông chiều từ bé, chỉ là co rúm lại một chút liền tỉnh táo lại, động tác lưu loát từ trên giường bò dậy.

Chờ tới lúc Ngô Tuyết Lan đi ra mẹ Ngô ánh mắt sáng lên, một đôi mắt đẹp cong thành hình trăng khuyết, vô cùng hài lòng.

Lúc này thân trên Ngô Tuyết Lan chiếc áo len màu xanh nhạt, dưới thân là quần jean bó sát, chân mang giày vải màu trắng, tóc đuôi ngựa hoạt bát xinh xắn xứng với ngũ quan tinh xảo diễm lệ của cô, hết sức đẹp mắt.

Sau khi tỉnh lại từ hơn hai tháng trước, con gái nhà mình liền vứt bỏ phong cách trắng hồng nhu nhược trước kia, bắt đầu học được cách tự phối quần áo, ngược lại ngoài ý muốn thích hợp với dung mạo diễm lệ của nó, mẹ Ngô rất vui mừng. Tình yêu chân chính không phải nhân nhượng, mà là bày ra chính mình chân thực nhất, mẹ Ngô là một người từng trải tất nhiên rất tường tận, bà cũng hy vọng con gái có thể nhìn rõ.

Có đôi khi thậm chí sẽ trưng cầu ý kiến con gái mình, có một phen thu hoạch khác, mẹ Ngô dần dần phát hiện ánh mắt con gái cực tốt, phối ra quần áo cực kỳ xinh đẹp, lúc này nhìn đến một màn ngược lại cũng không ngoài ý muốn.

“Chúng ta đi thôi, ba của con cũng chờ sốt ruột rồi.” Mẹ Ngô vui mừng vỗ vỗ cánh tay con gái, đi xuống lầu trước.

Lãnh Phong vô cùng sốt ruột, bà Lãnh chậm chạp không chịu ra quyết định làm anh ta nôn nóng khó nhịn, ngẫm lại Thanh Thanh khuôn mặt lã chã chực khóc, anh ta liền càng thêm không kiên nhẫn.

“A Phong, từ hôn chính là đại sự, dù sao cũng phải để mẹ suy nghĩ kỹ, cũng không thể để người ta nắm được nhược điểm..” Bà Lãnh nhẫn nại an ủi con trai, trong lòng đã quất Bạch Thanh Thanh không biết bao nhiêu roi.

Ông Lãnh hai ngày này đều không về nhà, dường như là vô cùng thất vọng với mẹ con Lãnh Phong, bà Lãnh cũng không để ý, bà tta đầy đầu đều đang muốn xử chết Bạch Thanh Thanh.

“Phu nhân thiếu gia, một nhà Ngô lão gia tới.” Quản gia vừa tiến đến liền thấy được hai mẹ con này giằng co, nhanh chóng tiến lên nói.

“Mau mời.” Bà Lãnh chớp mắt kinh ngạc, không nghĩ tới Ngô gia lại đột nhiên đến.

Xem ra hôm nay người Ngô gia tới không có ý tốt, nhưng nếu Ngô gia không có hành động thì đã không phải Ngô gia, chẳng qua Ngô Tuyết Lan si mê A Phong, chắc là Ngô gia nhà cô ta tới gây sóng gió gì.

“A Phong con đến lúc đó thái độ tốt một chút, nhất thiết không thể làm người Ngô gia nhận thấy được tâm tư của con, bằng không cha của con không tha cho con đâu.” Bà Lãnh nhìn con trai nhà mình dáng vẻ không bình tĩnh không yên tâm dặn dò.

Ngô Tuyết Lan đã định là sẽ bị vứt bỏ, nhưng giờ còn không phải lúc, vẫn là trước ổn định đối phương lại nói.

“Dạ!” Lãnh Phong nhíu mày, không tình nguyện theo tiếng.

“Thông gia, hai người khó được tới Lãnh gia ta nha? Hôm nay các vị nhất định phải ở lại, chúng ta tâm sự ôn chuyện.” Bà Lãnh mặt mày tươi cười, thần sắc nơi đáy mắt lại không tránh được ánh mắt sắc bén của người Ngô gia.

Lãnh Phong trong lúc lơ đãng quét tới khuôn mặt Ngô Tuyết Lan, trong mắt hiện lên kinh diễm, ngay sau đó biến mất vô tung. Ngô Tuyết Lan cúi đầu không để ý đến anh ta, Lãnh Phong nhíu mày xem nhẹ cảm giác không thoải mái này.

Bởi vì ông Lãnh phụ không ở đây, một người đàn ông như ba Ngô cũng không tiện xen mồm, đành phải giao cho vợ nhà mình, mẹ Ngô sức chiến đấu cũng không thể khinh thường.

“Chúng tôi sao xứng được với hai chữ thông gia chứ? Lãnh phu nhân xem trọng vợ chồng chúng tôi quá rồi.” Mẹ Ngô không phụ sự mong đợi của mọi người, cười lạnh một tiếng đầy mắt đều là châm chọc.

Nói thật ra, nếu không phải Tuyết Lan lưu luyến si mê Lãnh Phong, bọn họ cũng không đến mức nơi chốn kém một bậc, nếu như con gái được như ước nguyện cũng liền thôi, bọn họ chịu chút ủy khuất cũng không có gì.

Nhưng mấu chốt là Lãnh Phong lạnh nhạt với con gái mình, thậm chí sau khi đính hôn công nhiên cùng người đàn bà khác ở bên nhau, này không phải là đem thể diện Ngô gia đạp dưới lòng bàn chân sao!

Ngô mụ mụ càng nghĩ càng tức giận, móng tay được bảo dưỡng tốt đẹp có hơi ngứa, thật hận không được lập tức cào nát mặt đối phương.

Bà Lãnh cả kinh, người bên cạnh tay nắm chặt góc áo, để lại từng vệt nếp uốn.

“Ngô phu nhân nói đùa, hai nhà chúng ta chính là thân gia, Tuyết Lan chính là con dâu tôi nhận định, hai người đương nhiên xứng với tiếng thông gia.”

Lãnh Phong buông xuống mí mắt không đi chú ý chiến tranh không có khói thuốc súng này, tâm tâm niệm niệm lại là người yêu của mình, căn bản không nghe được đối thoại của bà Lãnh.

Bà Lãnh thấy con trai bộ dạng không biết cố gắng, chỉ hận không được ngất xỉu cho rồi, nhưng hiện tại không phải lúc tức giận, bà ta chỉ có thể chịu đựng phẫn hận trong lòng bật cười, lại không biết tươi cười của mình khó coi biết bao.

“Thông gia hình như không vui! Nhất định là tiểu tử A Phong này lạnh nhạt với Tuyết Lan, tôi nhất định giáo huấn nó thật tốt, chờ lát nữa ông nhà tôi trở lại, chúng ta lại nói chuyện. Quản gia, đi mời lão gia về.” Bà Lãnh gượng ép cười ra tiếng, tự nhận là lễ nghi tốt đẹp.

“Xem đầu óc tôi này, thông gia mời ngồi.” Vì hòa hoãn bầu không khí cứng đờ, bà Lãnh vỗ đầu một cái ảo não nói.

Ba Ngô mẹ Ngô không khách khí ngồi xuống, dù sao chuyện từ hôn cũng không phải dăm ba câu là có thể nói rõ ràng, hà tất vì thế ủy khuất chính mình chứ?

Bà Lãnh rất muốn tự làm chủ, đáng tiếc trong nhà mặc kệ việc lớn việc nhỏ đều cần chờ ông Lãnh cho phép, bà ta cũng chỉ có thể cùng mẹ Ngô kéo tới kéo lui, kéo dài thời gian.

Nửa giờ sau, một chiếc màu đen bảo mã (BMW) ngừng ở ngoài cửa, ông Lãnh nhìn thanh niên tuấn mỹ bất phàm bên cạnh tươi cười đầy mặt, lạnh băng trước đó đã sớm không biết ném tới nơi nào.

“Con đi dạo trước đi, chờ lát nữa ba tự tới đón con.” Ông Lãnh vẻ mặt từ ái, đây là đối xử mà Lãnh Phong chưa từng nhận được.

“Vâng!” Thanh niên mặt không biểu cảm, thấp thấp lên tiếng không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn về phía ngoài xe rõ ràng không muốn nhiều lời.

Ông Lãnh trong mắt nhanh chóng hiện lên một mạt thất vọng cùng bất mãn, cuối cùng biến trở về vẻ Lãnh gia gia chủ lạnh nhạt, vững vàng bước vào đại sảnh.

“Lão gia ông về rồi.” Bà Lãnh vui mừng quá đỗi, người Ngô gia căn bản là không muốn phản ứng với bà ta, A Phong lại luôn thất thần, nếu không phải lão gia dặn dò bà ta mới sẽ không đợi lâu.

“Anh Ngô, không biết anh hôm nay đến đây có chuyện gì?” Ông Lãnh không để ý tới bà Lãnh, lên bắt tay với ba Ngô hỏi.

“Anh Lãnh cũng đã đoán được, hôm nay tôi chính là vì hôn sự của con gái mà tới.” Ba Ngô chịu đủ lá mặt lá trái rồi, hơn nữa có chút giao tình với ông Lãnh nên cũng không định quanh co lòng vòng.

“Anh Ngô mời nói.” Lông mày ông Lãnh vừa động, xem xét biểu cảm của ba Ngô một chút, cơ bản có thể đoán được đáp án, không khỏi thở dài.

“Hôm nay tôi tới là vì giải trừ hôn ước.” Ngô ba ba duỗi tay giữ chặt tay con gái, nghiêm túc nói.

“Cái gì? Tôi không đồng ý ——” Bà Lãnh vốn dĩ ý cười uyển chuyển nghe được liền xù lông, việc từ hôn này ba ta tuyệt đối không đồng ý.

A Phong ưu tú như vậy, cho dù là từ hôn cũng nên là Lãnh gia bọn họ từ hôn, khi nào tới lượt Ngô gia định đoạt? Bà Lãnh trong lòng có chút hối hận, sớm biết vậy liền sớm tới cửa từ hôn một chút, nếu không làm sao đến nỗi bị động như vậy?

“Bà im miệng cho tôi ——” Ảnh hưởng ông Lãnh xây dựng còn đây, nghe thấy âm thanh bà Lãnh gào to thì thấp giọng quát lớn, tiếp theo thở dài: “A Phong xác thật là có chút hồ nháo, là Lãnh gia tôi thực xin lỗi Tuyết Lan.”

Lãnh Phong là đức hạnh gì ông Lãnh cũng coi như là thấy rõ ràng, trầm mê nữ sắc ánh mắt thiển cận bất kham, xác thật là không xứng với một mảnh thiệt tình của nha đầu Ngô gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.