Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 43: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (12)



Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn phía trên kim điện, hai mắt thâm trầm thật sâu mà nhìn nữ tử nhu nhược quỳ rạp xuống đất, đáy mắt mang theo thân thiết vui sướng không dễ phát hiện.

“An Thân Vương phi, ngươi nói là thật sao?” Thác Bạt Uyên gằn từng chữ, cố ý tăng thêm An Thân Vương phi này bốn chữ, cũng coi như là một loại biến tướng uy hiếp.

Điền Tuyết Lan hai đầu gối quỳ xuống đất cúi đầu khiến người khác thấy không rõ biểu cảm cùa nàng, “Thần thiếp không dám có chút vọng ngôn.”

Hoàng Thượng tỉ mỉ nhìn Điền Tuyết Lan, nghĩ đến sự thâm tình cùng ngu xuẩn của nữ nhân này với An Thân vương, hừ lạnh một tiếng tin vài phần.

Lão già Trấn Quốc Công này đa mưu túc trí, hắn phái không ít ám cọc cũng chưa thể đánh vào bên trong, binh quyền càng không đoạt được chút nào, hiện tại tin tức này không khác nào đưa than ngày tuyết. Bây giờ tốt rồi, Trấn Quốc Công thân mang bệnh nặng nhất định phòng bị sơ sài, đừng nói là binh phù ngay cả muốn cái mạng già của ông ta cũng dễ như trở bàn tay.

“Phụ thân thần thiếp tuổi tác đã cao, xin Hoàng Thượng đừng làm khó ông ấy.” Điền Tuyết Lan dập đầu, làm phản ứng bình thường của một người con.

Hoàng Thượng nghe được lời này tuy cảm thấy ngoài ý liệu nhưng cũng hợp tình hợp lý, trên mặt lại là thần sắc không chút để ý.

“An Thân Vương phi ngươi đi xuống đi!” Tùy ý phất phất tay, thái giám tổng quản lập tức cường thế ‘ mời ’ Điền Tuyết Lan đi.

Điền Tuyết Lan có thể đoán được vài phần tâm tư của đương kim hoàng thượng, hắn kiêng kị lão thần trong triều đã lâu, khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội nhất lao vĩnh dật, sao có thể dễ dàng buông tha? Đây là chuyện quá rõ ràng.

Trong triều đình gió nổi mây phun, ai cũng không thể bảo đảm sừng sững không ngã, Trấn Quốc Công ở trong chốn triều đình nhiều năm sóng to gió lớn nào chưa thấy qua? Tuy rằng là Trấn Quốc Công xuất thân võ tướng lại không phải một mãng phu không đầu óc, ông không được xem là quá thông minh nhưng không phải người vụng về, thái độ chuyển biến rõ ràng của Hoàng Thượng không giấu được đôi mắt ông.

Trước kia ánh mắt Hoàng Thượng nhìn ông mang theo tôn kính kiêng kị, nhưng cũng còn biết che dấu, nếu không phải nữ nhi nhà mình cố ý nhắc nhở, chỉ sợ ông vĩnh viễn cũng nhìn không thấu tâm tư Hoàng Thượng.

“Trấn Quốc Công……” Nghe được giọng Hoàng Thượng cất cao không ít, Trấn Quốc Công tỉnh thần nhanh chóng thỉnh tội xin tha, nhận Hoàng Thượng răn dạy không dám ngẩng đầu mảy may.

Trước kia Hoàng Thượng còn xem như tôn kính với ông, chưa bao giờ từng có lúc nào lạnh lùng sắc bén như thế, hiện tại lại là chuyện thường ngày, ông sớm đã tập mãi thành thói quen.

Thật sự là ứng với câu nói kia —— thời thế đổi thay, sớm đã không còn quang cảnh năm đó nữa.

Trấn Quốc Công yên lặng cúi đầu đi sau các vị thần công, nhóm thần tử từng nịnh bợ lấy lòng ông hẳn là đã tránh xa, quả thực xem ông như ôn dịch.

Người đi trà lạnh, nhóm người này đều là nhân tinh, đều là nhìn đồ ăn dưới dĩa, thê thảm như vậy thật sự làm ông tâm sinh khổ sở.

Trước cửa Trấn Quốc Công phủ có thể giăng lưới bắt chim, không bao giờ khôi phục phong thái năm xưa.

Sau khi Điền Tuyết Lan trở về từ Trấn Quốc Công phủ thì vẫn luôn an tâm dưỡng thai, xin miễn đám người không có ý tốt kia, mắt thấy bụng lớn từng ngày, cả gương mặt cũng nhiễm từ ái.

Thác Bạt Chân đứng ngoài cửa tới lui không vào, nhìn nữ tử phơi nắng trong viện, ánh mắt lập loè.

“Nếu Vương gia tới thì mời vào đi!” Điền Tuyết Lan sớm đã cảm giác được tầm mắt Thác Bạt Chân, sau một lúc lâu mới mở miệng.

“Vương phi, bổn vương tới xem con của chúng ta.” Thác Bạt Chân cất bước vào cửa, ánh mắt lập loè nhìn bụng lớn bảy tháng của Điền Tuyết Lan.

Điền Tuyết Lan sau khi nghe xong không thể không nói nội tâm cười lạnh liên tục, nếu thật tình yêu thương đứa con cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới ra mặt.

Thác Bạt Chân cũng không để ý phản ứng của Điền Tuyết Lan, lo tự nói, “Bổn vương thấy Vương phi vất vả, riêng sai người hầm một chén canh gà nhân sâm cho Vương phi.”

Điền Tuyết Lan như cũ bất động thanh sắc, thanh âm phảng phất yếu xuống, “Vương gia……”

Thác Bạt Chân sửng sốt, theo bản năng trả lời, “Bổn vương đây.”

“Không biết phụ thân thần thiếp thế nào rồi?” Điền Tuyết Lan từ sau ngày ấy cũng chưa từng rời khỏi Tuyết Viên, lúc này tin tức chậm cũng là chuyện thường.

“Trấn Quốc Công rất tốt, Vương phi không cần sầu lo.” Thác Bạt Chân thần sắc vừa động, mặt không đổi sắc nói.

“Vương gia, thiếp thân có thể trả giá tất cả vì Vương gia, chuyện giữa chàng và Hoàng Hậu nương nương thiếp thân cũng sẽ không hỏi, chuyện này đã qua. Nhưng……” Điền Tuyết Lan ngồi thẳng người ngẩng đầu nhìn thẳng Thác Bạt Chân, đáy mắt trong suốt.

“Từ sau chuyện đó thần thiếp tâm sinh bất an, sức khỏe thần thiếp càng thêm không tốt, có lẽ……” Nói tới đây, Điền Tuyết Lan nghẹn ngào một tiếng, “Có lẽ đợi không được con của chúng ta trưởng thành, nếu thiếp thân có mệnh hệ gì xin Vương gia đối xử tử tế với con chúng ta.”

Điền Tuyết Lan che lại bụng lớn mà khóc vẻ mặt bất lực, Thác Bạt Chân trên mặt có chút vô thố.

“Bổn vương đáp ứng ngươi.” Thác Bạt Chân phất tay áo rời đi, ngay cả mục đích tới đây cũng quên.

Bóng dáng nam nhân nhanh chóng biến mất ở cửa, Điền Tuyết Lan đứng dậy launước mắt hừ lạnh một tiếng, nào còn có vô thố hoảng sợ thương tâm muốn chết như vừa rồi.

Thật sự là một kẻ tuyệt tình, thê tử đang có thai không chỉ không quan tâm không nói, lại vẫn muốn âm thầm phá thai, Điền Tuyết Lan thầm nghĩ trong lòng.

May là nàng đã khống chế vương phủ từ sớm, chuyện Thác Bạt Chân sai bảo mới không có thể thoát được tai mắt của nàng. Phòng bếp luôn luôn là trung tâm quan trọng, một số chuyện đều là bởi vậy mà đến, bởi vậy nàng khống chế phòng bếp trước nhất, có nửa phần gió thổi cỏ lay cũng không qua mắt được nàng. Canh nhân sâm có phần lớn hoa hồng, nàng hưởng không nổi.

Nghĩ đến đây, Điền Tuyết Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem tình thế hiện tại nàng cần phải ẩn nấp rồi. Hài tử trong bụng từ đầu đến cuối là một cây gai trong lòng Thác Bạt Chân, lần này nàng tránh né được nhưng có thể không dễ làm, xem ra nàng cần sửa lại kế hoạch một chút.

Ngày kế, Điền Tuyết Lan nhận được tin tức Trấn Quốc Công vì một chuyện nhỏ mà bị Hoàng Thượng răn dạy liền giáng ba cấp, trong lòng vừa động.

Xem ra Hoàng Thượng thật sự là tin lời nói của nàng, dù sao hình tượng bên ngoài của nàng vẫn luôn là thê tử hiền huệ mà nhát gan, chuyện vì trượng phu âu yếm mà bán đứng phụ thân cũng không phải làm không được, huống chi nói ra tin tức phụ thân sức khỏe không tốt, không tính là phản bội mà!

Chẳng qua cũng từ đó chứng minh Hoàng Thượng nóng vội, nếu thật sự dựa theo lời nàng, Trấn Quốc Công không sống được bao lâu căn bản không đáng sợ hãi, nếu Hoàng Thượng đối xử tử tế biết đâu có thể giành được một thanh danh tốt, bây giờ điệu bộ như vậy ngược lại làm tâm người rét lạnh làm hỏng thanh danh, do đó bại lộ ý định của mình.

Nàng vốn tưởng rằng Thác Bạt Uyên có chút tâm cơ, sợ hắn không mắc lừa còn chuẩn bị sẵn biện pháp khác, hiện tại xem ra nàng chung quy là xem trọng vị Hoàng Thượng này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, đỡ cho nàng không ít chuyện.

Hài tử trong bụng khỏe mạnh cũng rất hoạt bát, Điền Tuyết Lan sờ sờ bụng mình cười ngọt ngào. Đứa nhỏ này tại giữa cuộc dự mưu tính kế có thể nói là vô tội nhất, nó đến là do thân sinh phụ thân tính kế, vì tính kế gia tộc thân mẫu này, nó rời đi cũng là vì thân sinh phụ thân chán ghét, và cũng vì mất đi giá trị lợi dụng.

Loại cảm giác dựng dục sinh mệnh này làm nàng không tự giác nhớ tới một đời Ngô Tuyết Lan kia, suy nghĩ của Điền Tuyết Lan nháy mắt đánh gãy, lắc đầu cười khổ, nàng sao lại nghĩ tới đời kia. Đã nói là không nhớ nữa mà.

Có một số việc chú định là tiếc nuối, so với yếu đuối bi thương nhớ lại tiếc nuối, nàng càng nguyện ý đem này chôn dấu đáy lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.