Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 44: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (13)



Trấn Quốc Công ngồi ở thư phòng nội thở ngắn than dài, hai vị công tử cũng là đầy mặt u sầu, trong lòng hoảng loạn.

“Phụ thân……” Nhị công tử trước hết nhịn không được mở miệng, hắn nay mười lăm tuổi là độ tuổi dễ xúc động, tuy rằng là con vợ lẽ lại không bị nuôi tới vô dụng, nhận được đối xử bình đẳng.

Trấn Quốc Công đối xử bình đẳng với nữ nhi, với hai nhi tử rất là nghiêm khắc trước nay không để ý tới khác biệt đích thứ, đều là tự mình đặt ở bên người giáo dưỡng.

Hai vị công tử cũng rất hăng hái, tuổi còn trẻ liền cùng cha lên chiến trường, văn chương võ lược đều giỏi.

“Phụ thân, Hoàng Thượng đến tột cùng là ý gì? Phụ thân vì giang sơn Đại Khánh vào sinh ra tử nhiều lần trên sa trường, lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà bị biếm quan, thật sự là quá không công bằng.”

Nhị công tử nghĩ sao nói vậy không có tâm cơ gì, trước sau như một có gì nói đó, không hề chú ý lời mình nói có gì không đúng.

“Câm mồm!” Tuy rằng trong lòng cũng là khó chịu bất mãn, Trấn Quốc Công lại là không cho phép nhi tử nhà mình nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, lập tức nhịn không được lớn tiếng quát lớn. Khiến nhị công tử sợ tới mức co rụt cổ lại, cũng không dám hé răng nữa.

Hắn hàng năm sống dưới trướng cha mình, cũng không dám dễ dàng khiêu khích quyền uy của ông, trừ phi là hắn muốn bị tra tấn.

“Nhị đệ đệ nói không sai, phụ thân cần gì phải tức giận chứ?” Điền Tuyết Lan ở ngoài cửa nghe hồi lâu, nghe đến đó cuối cùng nhịn không được đẩy cửa ra.

Trấn Quốc Công vốn định thóa mạ người vừa tới một chặp, thấy người đến là nữ nhi nhà mình thì lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, “Tuyết Lan sao con lại tới đây?”

“Nếu là con còn không tới, nhà mình chẳng phải bị khi dễ chết sao.” Điền Tuyết Lan đóng cửa lại cười lạnh một tiếng, cất bước tiến lên.

Trấn Quốc Công nhíu mày, nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu, “Lời này là sao?”

Nói thật là ông không tán đồng lời nói của nữ nhi nhà mình, tuy rằng bị chút ủy khuất, ông lại là theo bản năng không muốn tin tưởng ý niệm đáng sợ kia.

“Phụ thân còn nhớ rõ đánh cuộc giữa chúng ta không?” Điền Tuyết Lan tức giận trợn mắt liếc nhìn Trấn Quốc Công một cái, đây là giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật vậy!

Trấn Quốc Công sắc mặt biến đổi, cuối cùng im lặng không hé răng. Cho dù trong lòng ông cực lực phản bác, sự thật lại không chấp nhận được ông lừa gạt chính mình.

“Phụ thân, chuyện này liên quan đến tính mạng toàn ta, ngài nhất định không được do dự!” Điền Tuyết Lan tiến lên bắt lấy cánh tay Trấn Quốc Công, tận khả năng khuyên bảo, thậm chí không tiếc vận dụng kỹ năng thôi miên.

Trấn Quốc Công ánh mắt hoảng hốt một trận, chẳng qua ông tâm trí kiên định rất mau liền thoát khỏi hiệu lực thôi miên “Việc này còn cần……”

Không chờ Trấn Quốc Công nói xong, hai vị công tử Trấn Quốc Công phủ liền nhịn không được lên tiếng quấy rầy, quỳ trên mặt đất, “Phụ thân —— muội muội nói nói không sai, Hoàng Thượng căn bản không niệm cũ tình, nếu chúng ta không sớm tính toán chỉ sợ phải nhận họa sát thân! Lưu đại nhân chính là vết xe đổ.”

Nghe hai nhi tử nhắc tới Lưu đại nhân, biểu tình Trấn Quốc Công đột nhiên trở nên bi thương, Lưu đại nhân là bạn tốt nhiều năm của ông, cũng từng cùng ông cùng cộng phó sa trường cùng vào sinh ra tử, hiện giờ lại lưu đày bên ngoài thê ly tử tán, thật là thật đáng buồn nhưng cũng đáng thương.

“Lưu đại nhân trung tâm vì nước chưa từng có tâm làm phản, phụ thân có từng nghĩ đến vết xe đổ chưa?” Điền Tuyết Lan không quỳ, chỉ là đỡ bụng lớn đứng đó không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Tuyết Lan ngươi vì sao cường ngạnh như thế chứ?” Trấn Quốc Công thở dài một tiếng, nâng mấy đứa con trai của mình dậy.

“Phụ thân, người cho rằng con muốn như vậy sao?” Điền Tuyết Lan than thở khóc lóc, “Nếu con lại không cương quyết một chút, chỉ sợ mọi người liền không gặp được con.”

Lời này không khác sét đánh giữa trời quang, Trấn Quốc Công nhịn không được nhéo đứt mấy cây chòm râu, trong thanh âm hỗn loạn ngăn không được run rẩy. “Con…… Con nói lời này là có ý gì? Tuyết Lan con nói rõ ràng cho cha.”

Điền Tuyết Lan tiến lên hai bước, “Phụ thân, nếu không phải Tuyết Lan cơ linh tránh thoát người khác tính kế, chỉ sợ Trấn Quốc Công phủ ta đã sớm bị chém toàn gia.”

Tiếp theo Điền Tuyết Lan đem chuyện Hoàng Thượng cùng An Thân vương tính kế nhất nhất nói ra, kia không phải cá nhân nàng suy đoán, thực chất đó là chuyện có thật, nếu không có nàng đến thì Trấn Quốc Công phủ sớm đã không còn tồn tại rồi.

Ba cha con Trấn Quốc Công trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại có tính kế như thế, bọn họ trong lòng lạnh cả người, nhịn không được rụt rụt cổ.

“Tuyết Lan, là vi phụ thực xin lỗi con.” Trấn Quốc Công nhìn thân hình đơn bạc bụng lớn của nữ nhi, nhịn không được lão lệ tung hoành.

Nếu không phải ông không biết nhìn người, nữ nhi nhà mình cũng sẽ không rơi vào giữa mưu tính của hoàng gia giữa không thể tự thoát khỏi, dựa vào tài mạo của nữ nhi cùng với quyền thế nhà mình, nó gả ra ngoài tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất, lại bị ông người phụ thân này nhất thời hồ đồ phá hủy hạnh phúc cả đời.

“Phụ thân, bây giờ nói gì cũng đã muộn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng suy nghĩ phương pháp ứng đối đi!” Điền Tuyết Lan không muốn truy cứu lại những chuyện đã qua, chỉ muốn để Trấn Quốc Công rút lui khỏi vòng xoáy, giữ được tánh mạng toàn tộc.

“Tuyết Lan, phụ thân đánh cuộc thua, phụ thân nghe con lập tức từ quan, tin rằng Hoàng Thượng sẽ đồng ý.” Trấn Quốc Công thân thể mềm nhũn, trên mặt chua xót và thoải mái hỗn loạn.

“Phụ thân, con biết cha đã quen ở triều đình cùng sa trường, nhưng ngài tuổi lớn cũng là thời điểm dưỡng lão, từ quan chưa chắc không phải chuyện tốt.” Điền Tuyết Lan thanh âm mềm xuống, nắm lấy đôi tay già nua của Trấn Quốc Công.

“Chúng ta là có thể rời đi, còn Tuyết Lan con thì sao? Con là An Thân Vương phi, nếu An Thân vương không dung được con, con nhưng như thế nào cho phải?” Trấn Quốc Công nhìn thiếu nữ trước mặt, nhịn không được nói.

Điền tuyết xem sửng sốt một chút ngay sau đó cười nói, “An Thân vương kiêng kị phụ thân quyền thế cho nên không mừng nữ nhi, nếu phụ thân từ quan bọn họ nhất định sẽ không khó xử nữ nhi, phụ thân xin yên tâm. Hơn nữa nữ nhi sớm đã không để bụng sủng ái của An Thân vương, chỉ muốn nuôi nấng hài tử lớn lên, chỉ cần mọi người bình an khỏe mạnh con liền thấy đủ.”

Nghe đến đây, Trấn Quốc Công lúc này mới buông xuống tâm vẫn luôn lo lắng, an ủi vỗ tay nữ nhi, “Khổ cho con.”

Điền Tuyết Lan thẹn thùng cười, một khi Trấn Quốc Công rời khỏi kinh thành nàng liền không cần lại cố kỵ nhiều như vậy, nhớ tới nhiệm vụ 008 tuyên bố hôm qua, đáy mắt nàng hiện lên tinh quang.

Ngày kế Trấn Quốc Công lấy lý do thân thể tuổi già không thể trọng dụng mà từ quan quy ẩn, rút lui từ dòng nước xiết lúc này cũng không tiếc là một biện pháp tốt, ít nhất bảo chủ toàn tộc.

Thác Bạt Uyên ra vẻ khó xử Trấn Quốc Công nỗi nhớ nhà đã định, cuối cùng đành phải ‘ gắng gượng ’ đồng ý, cũng ban thưởng một đống vàng bạc tài bảo bày tỏ an ủi.

Sau khi từ quan Trấn Quốc Công nhanh chóng dẫn người nhà rời khỏi kinh thành, trước khi đi chỉ gặp mỗi An Thân Vương phi, tốc độ cực nhanh khiến xem người sửng sốt, giống như ở lại kinh thành một giây thì phải lo lắng sẽ mất đi tính mạng vậy.

Trấn Quốc Công chính là cấp dưới đắc lực của vương triều Đại Khánh, chiến công hiển hách công ở xã tắc, lại trong lúc phong cảnh vô hạn từ quan quy ẩn toàn tộc rời kinh, khác thường như thế lại khiến cho không ít người cảnh giác.

Thác Bạt Uyên không biết hành động nóng vội của mình khiến cho các quan lại cảnh giác cùng với bá tánh nghi kỵ, đem danh tiếng mình không không dung được người, tâm tư thâm trầm vứt ra ngoài, thế cho nên lúc sau hối hận vạn phần, lại không thể trách được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.