Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 47: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (16)



Điền Tuyết Lan mặc áo lót màu trắng, sợi tóc đã bị nước mắt dính ướt, bên cạnh đặt một cái tã lót màu đỏ, đáy mắt nàng là vô tận từ ái quan tâm.

“Tuyết Lan……” Cầm lòng không đậu tiến lên gọi tên nàng, Thác Bạt Hoành đáy mắt tràn đầy tình cảm.

“Mau đến xem xem hài tử đi!” Điền Tuyết Lan không nhìn mắt Thác Bạt Hoành, chỉ là đem lực chú ý đặt ở trên người hài tử.

Thác Bạt Hoành theo lời mà đi, nhìn em bé trong tã lót trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, tuy rằng này không phải hài tử của hắn, nhưng đây là hài tử của người thương của hắn, yêu ai yêu cả đường đi hắn tất nhiên vui mừng.

“Như thế nào? Ngươi là cảm thấy nó khó coi sao?” Điền Tuyết Lan thấy hắn nửa ngày không phản ứng, ngữ khí không khỏi trầm xuống. Thân là một người mẫu thân, là tuyệt đối không cho phép hài tử của mình bị khinh thường.

“Không có.” Thác Bạt Hoành lắc lắc đầu, cảm thấy bộ dáng này Điền Tuyết Lan càng thêm đáng yêu.

Bởi vì điều dưỡng tiền sản tốt, Điền Tuyết Lan rất mau liền khôi phục lại, chẳng qua Thác Bạt Hoành suy nghĩ cho sức khỏe của nàng liền bắt nàng ngồi suốt trên giường ở cữ. Nể ở đối phương một mảnh tâm ý, Điền Tuyết Lan cũng liền theo lời hành sự, qua một đoạn thời gian nhàn nhã khó được.

“Chủ tử, An Thân vương phủ có tin tức.” Tập Hương tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, tận lực không quấy rầy tiểu chủ tử đang ngủ say.

Điền Tuyết Lan hơi cười ra hiệu cho Tập Hương, hai người một trước một sau rời đi.

“Sao rồi?” Điền Tuyết Lan bưng một ly trà uống, thanh thanh giọng nói.

“An Thân vương phủ hết thảy bình tĩnh, Hoàng di nương đã chết.” Tập Hương hội báo ra tin tức bản thân nhận được, thanh âm bình tĩnh.

“Hoàng Hậu thì sao?” Điền Tuyết Lan nhẹ cười, mục tiêu nhiệm vụ của nàng lại không chỉ là Thác Bạt Chân mà thôi, Cao Phương Phỉ cũng ở trong đó, tất nhiên là muốn trọng điểm chú ý một phen.

“Bên ngoài đồn đãi Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu kiêm điệp tình thâm, nhưng căn cứ điều tra, giữa Hoàng Hậu và Hoàng Thượng xa lạ rất nhiều, Hoàng Thượng đã rất ít ngủ ở cung của Hoàng Hậu, vẫn luôn ngủ một mình. Hoàng Hậu lại rất bình tĩnh, mỗi ngày vẫn như cũ.”

“Chuyện nằm trong dự kiến.” Điền Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, Cao Phương Phỉ có thể làm được đến vị trí Hoàng Hậu cũng không phải nàng ta có bao nhiêu thông minh có bao nhiêu khả năng, lại nói tiếp ở hiện đại nàng ta cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, đoạn số quả thực không đủ xem.

Cao Phương Phỉ sở dĩ hiện giờ làm mẫu nghi thiên hạ nhận hết sủng ái, xét đến cùng cũng chỉ là bởi vì quang hoàn vai chính quấy phá mà thôi, trừ bỏ điểm này nàng ta không có bất kỳ chỗ nào xuất sắc hơn người. Hơn nữa Cao Phương Phỉ quan niệm bất đồng với người cổ đại, này đúng là có ích cũng cực kỳ tai hại.

Người hiện đại tư tưởng cởi mở tiên tiến, hiếu thắng hơn nhiều so với nữ nhân cổ đại bọ trói buộc, Cao Phương Phỉ cùng nam nhân khác ái muội không rõ ở hiện đại không phải chuyện lớn gì, nhiều lắm là thanh danh không dễ nghe, qua một thời gian là ổn. Thời hiện đại mỗi ngày đều có vô cùng vô tận tin tức, rất mau liền sẽ bị mọi người quên đi.

Nhưng cổ đại thì khác, nó cực kỳ coi trọng thanh danh trong sạch của nữ tử, phàm là có một chút ít tổn hại liền sẽ khiến người vạn kiếp bất phục. Thực hiển nhiên Cao Phương Phỉ như cũ không xem mình như người của thời đại này, nàng ta như cũ tồn tại cảm giác về sự ưu việt của hiện đại người cùng người xuyên việt, bởi vậy không có đem chuyện này để ở trong lòng, nhưng chuyện nhỏ trong mắt nàng ta ở trong mắt Thác Bạt Uyên lại quan trong hơn bất kỳ thứ gì.

Hiện giờ Thác Bạt Uyên như cũ thâm ái nàng ta cho nên chịu nhân nhượng nàng ta, nhưng tâm lý như cũ tồn một vướng mắc. Các nam nhân đều rất sĩ diện, nhưng lại nghẹn không nói, huống chi là một quốc gia chi chủ đâu? Đáng tiếc Cao Phương Phỉ không thể sớm chú trọng, tương lai nhất định vạn kiếp bất phục.

“Tập Hương, thông báo người bên kia có thể động thủ.” Điền Tuyết Lan trong lòng hơi định, kế hoạch có thể bắt đầu rồi.

Hoàng thất Đại Khánh luôn luôn con nối dõi đông đảo, phồn vinh hưng thịnh, đương kim hoàng thượng Thác Bạt Uyên lại độc sủng Hoàng Hậu con nối dõi đơn bạc, các quan lại toàn câu oán hận, lại bách với Hoàng Thượng áp lực giận mà không dám nói gì.

Độc sủng Hoàng Hậu hậu cung không thể nghi ngờ là cắt đứt mộng đẹp vào cung thừa sủng của các thiên kim khuê các, cũng chặt đứt mộng đẹp làm quốc trượng quốc cữu của các quan viên, nhưng những người này không dám oán trách Hoàng Thượng, chỉ có thể oán hận Hoàng Hậu.

Hiện giờ Đế hậu xa cách, có thể nói là cơ hội ngàn năm một thuở, cố tình không người dám động, sợ Đế Hậu chỉ là tức giận nhất thời, tương lai tính sổ sau, bọn họ nhưng gánh vác không dậy nổi, thường lui tới cũng không phải không có chuyện như vậy.

Bởi vậy tất cả mọi người án binh bất động, tuyệt đối không làm này chim đầu đàn. Nhưng có câu nói nói rất đúng, cầu phú quý trong nguy hiểm, chờ lúc nhận được tin tức mọi người đều đấm ngực dậm chân, ám đạo chính mình quá mức cẩn thận, thế cho nên mất cơ hội biết vậy chẳng làm.

Bạch Như Sương —— tân tấn sủng phi bên người Hoàng Thượng, dung mạo tuyệt mỹ ôn nhu so với Cao Phương Phỉ cũng là không nhường một tấc, thậm chí càng tốt hơn, nàng ta cử chỉ đoan trang xen lẫn vũ mị, giơ tay nhấc chân toàn là phong tình vũ mị lại không có vẻ tuỳ tiện, là một mỹ nhân trăm năm khó gặp.

Nàng ta thân gia trong sạch tính cách dịu ngoan, thực mau được Hoàng Thượng sủng ái, tiến cung đã được phong làm Hoàng Quý phi, độc sủng hậu cung hảo không phong cảnh.

Lúc Cao Phương Phỉ nhận được tin tức sắc mặt đều thay đổi, khuôn mặt tuyệt mỹ vặn vẹo lên, đập nát ly trà sứ trắng trong tay.

Nổi giận đùng đùng vọt vào tẩm cung Hoàng Thượng, Cao Phương Phỉ một chân đá văng cửa cung điện, hoàn toàn mất đi phong độ Hoàng Hậu.

“Thác Bạt Uyên, ngươi cũng dám như vậy đối ta.” Cao Phương Phỉ còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng bên trong, liền đĩnh đạc đến rống lên.

Nàng ta nửa điểm cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, dù sao lúc trước lúc Thác Bạt Uyên theo đuổi nàng ta, nàng ta vẫn luôn là bộ dáng như thế, chưa bao giờ có người nói nàng ta không đúng.

“Hoàng Hậu nương nương kim an.” Giọng nữ nhu nhu vang lên trong phòng, không cần xem liền biết thân phận người tới, Cao Phương Phỉ lửa giận càng tăng.

“Hoàng Hậu ngươi là nhất quốc chi mẫu, hẳn là chủ ý thân phận của mình.” Thác Bạt Uyên bị động tác thô lỗ của Cao Phương Phỉ làm kinh ngạc, không khỏi tăng thêm ngữ khí nói, xen lẫn nhè nhẹ bất mãn.

Nếu là người khác dám như thế trắng trợn táo bạo khiêu chiến hoàng quyền, hắn khẳng định không nói hai lời liền lệnh người đem hắn ta ném vào thiên lao, nhưng Cao Phương Phỉ là nữ tử hắn âu yếm, đối với chuyện của nàng ta hắn luôn là hơn vài phần kiên nhẫn.

“Thác Bạt Uyên, lúc trước ngươi theo đuổi ta là nói như thế nào? Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tuyệt không chạm vào nữ nhân khác, chỉ có một mình ta, vì sao ngươi muốn phản bội ta?” Một câu cuối cùng Cao Phương Phỉ gần như là rống to ra, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.

“Hoàng Hậu nương nương, này tất cả đều là nô tỳ sai, ngươi muốn trách thì trách nô tỳ đi!” Bạch Như Sương người mặc cung trang màu trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ như khóc như tố.

“Ngươi tiện nhân này ——” Cao Phương Phỉ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống Bạch Như Sương.

Nàng ta vốn chính là người tính tình xúc động, dưới cơn phẫn nộ đại não trống rỗng. Trong mắt nàng ta Bạch Như Sương chính là tiểu tam tiện nhân phá hoại gia đình người khác ở hiện đại, cho dù là nàng ta động thủ đánh người nàng ta cũng là chiếm lý, dưới con tức giận liền một chân đạp qua.

Đầu ngón tay mang theo hộ giáp thật dài thiếu chút nữa chọc mù một đôi mắt đẹp của Bạch Như Sương, mái tóc cũng bị giằng co mà bù xù, quả thực làm người không nỡ nhìn thẳng.

“Đủ rồi ——” Thác Bạt Uyên khó nhịn nhíu mày, bộ dáng Cao Phương Phỉ như người đàn bà đanh đá chửi đổng có khác gì dân phụ người đường? Làm hắn cảm thấy phiền chán.

Một tay che chở Bạch Như Sương, Thác Bạt Uyên nhìn vết thương trên mặt nàng ta mày nhíu chặt, thoáng dùng sức đẩy Cao Phương Phỉ điên cuồng ra.

Cao Phương Phỉ được các nam nhân truy phủng đã quen, sau khi thành thân càng là nhận hết cưng chiều, đâu từng bị đối xử như vậy, đột nhiên không kịp đề phòng lảo đảo bị đẩy ra hai bước té ngã trên mặt đất.

Thác Bạt Uyên trong lòng hơi gấp gáp chuẩn bị đỡ lấy Cao Phương Phỉ, lại bị một tiếng khiển trách thanh cắt ngang, trong lòng càng thêm bực bội.

“Hoàng huynh, ngươi sao có thể đối xử với Phương Phỉ như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.