*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong ( 13)
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Snivy
- ---------------------------------------------------------------
Thời điểm Phong Dương Ngạo đi rồi, Văn Nhược còn lưu luyến không rời.
Kỳ Ngôn bị mẹ Văn ra lệnh bắt đi tiễn Phong Dương Ngạo ra cửa, Kỳ Ngôn không thể nói không muốn, chỉ có thể ấm ức hạ giọng mà đi theo phía sau Phong Dương Ngạo.
Đi xuống lầu, cuối cùng Kỳ Ngôn lấy lại tinh thần tăng tốc độ đi nhanh hơn hai bước, ngăn trước người Phong Dương Ngạo "Ai cho anh tới đây?"
"Hửm?" Phong Dương Ngạo giương mắt, nhìn bộ dáng cậu tức giận lại tỏ vẻ không sao cả, cười: "Nói chuyện với ông chủ của cậu như vậy không sợ tôi cho cậu nghỉ việc sao?"
"Là ông chủ thì có thể tùy tiện đi vào nhà người khác hay sao?" Giữa mày Kỳ Ngôn tràn đầy tức giận: "Mặc kệ là ông chủ hay là đồng nghiệp thân quen cũng vậy, không nói trước một tiếng liền đến nhà người khác cũng là không có lễ phép rồi, không đúng sao?"
"Nhìn dáng vẻ này xem ra là thật sự chạm đến điểm mấu chốt của cậu rồi." Phong Dương Ngạo vẫn như cũ là bộ dáng tùy ý kia, "Vậy tôi nói xin lỗi cậu là được?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Không cần, chỉ hy vọng Phong tổng tài anh lần sau có thể cách xa tôi một chút."
Vừa dứt lời, Kỳ Ngôn liền xoay người đi, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn để lại cho Phong Dương Ngạo.
Cái từ " Phong tổng tài " này đều dùng tới, Phong Dương Ngạo hơi lười nhác nhanh chóng nghiêm túc hơn một chút, hắn bước nhanh đuổi theo, nói: "Tức giận rồi sao?" Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn không đáp lời, chỉ lo chính mình đi về phía trước.
"Nhà kia cũng không phải nhà của cậu." Phong Dương Ngạo đột nhiên nói, ngữ điệu cũng không phải nghi vấn, mà là trần thuật.
Những lời này thành công làm Kỳ Ngôn ngừng chân, cậu quay đầu lại, mắt đen sâu không thấy đáy ẩn ẩn gió lốc sắp bùng nổ, tầm mắt đầy lệ khí mà lạnh băng dừng lại trên người Phong Dương Ngạo, tựa hồ đang chờ câu nói tiếp theo của hắn sau đó làm hắn biến mất xa một chút.
Trong ấn tượng của Phong Dương Ngạo, Kỳ Ngôn vẫn luôn là loại nam sinh không có tiếng tăm cùng không có cá tính gì, làm việc chỉ cần đạt tới mức độ bản thân vừa lòng là được, không có mục tiêu lớn lao đặc biệt gì hết nên càng dễ dàng thỏa mãn. Nhưng mà, vừa chứng kiến một mặt của Kỳ Ngôn như vậy, Phong Dương Ngạo hoàn toàn đem ý tưởng trước kia vứt bỏ.
Như thế này thì chỗ nào biểu hiện ra cậu ta không có cá tính?
Có lẽ ở một góc nào đó trong lòng Phong Dương Ngạo còn cảm thấy may mắn, hắn chạm được vào điểm mấu chốt của thằng nhóc này rồi.
Dùng tư thái bãi chính (*), Phong Dương Ngạo không hề lùi bước mà nhìn Kỳ Ngôn, câu môi cười: "Đó là nhà của cô gái kia."
(*) bãi chính: giống như bãi triều, chuẩn bị câu nói chốt tổng kết mọi việc
Hắn nói cô gái kia Kỳ Ngôn đương nhiên biết không ngoài Văn Nhược ra thì là ai.
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì."
"Tôi muốn nói, cậu đem nhà của người khác trở thành nhà của mình, mẹ của người khác trở thành mẹ của chính mình, cho rằng có thể lấy lòng người khác sẽ đạt được tâm mỹ nhân, tiếc rằng......"
Phong Dương Ngạo muốn nói lại thôi, mà sắc mặt Kỳ Ngôn càng ngày càng trầm. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Thấy dáng vẻ này của Kỳ Ngôn, Phong Dương Ngạo tựa như thực vừa lòng, hắn đi về phía trước hai bước, đầu hơi hơi buông xuống, tiến đến bên tai Kỳ Ngôn, nhẹ giọng nói: "Cô gái kia đối với tôi rất có hảo cảm thì phải...... So với cậu làm kỵ sĩ yên lặng bảo hộ và trả giá hết thảy, cô ta lại càng thích vương tử có tiền có quyền hơn có phải hay không?"
"Phong Dương Ngạo!"
Kỳ Ngôn đẩy hắn ra, lại thấy Phong Dương Ngạo mượn lực đạo của hắn hơi hơi xoay người, đi đến chiếc Land Rover kia.
"Tôi nói đi công tác là sự thật, nhanh chóng chuẩn bị cho tốt, ngày sau xuất phát." Phong Dương Ngạo dừng một chút, bổ sung nói: "Trong lúc này xin nghỉ cùng từ chức đều không có hiệu quả như nhau, nếu lợi nhuận bởi vì cậu mà không thành, vậy thì chúng ta chỉ có thể gặp mặt trên toà."
"Tôi không muốn đi theo cậu đến một bước cuối cùng kia a Kỳ Ngôn."
"Nhìn ra được cậu thực thích cô gái kia...... Nhưng nếu liên luỵ những người khác cũng không tốt, cậu nói đúng không?"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Buổi sáng ngày sau lúc 6 giờ, hẹn tại cửa công ty."
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 20]
......
Lần này là Kỳ Ngôn bị Phong Dương Ngạo ăn gắt gao.
Cũng không biết Phong Dương Ngạo đường đường là tổng tài này thiếu cọng dây thần kinh nào, thế nào cũng phải cùng hắn đối thượng.
Buổi sáng hai ngày sau, Kỳ Ngôn phá lệ đến sớm, mà Ninh Cẩn đi suốt đêm mới vừa trở về, vừa thấy Kỳ Ngôn valy lớn ba lô nhỏ đang chuẩn bị ra cửa, ngái ngủ nháy mắt bị Ninh Cẩn vứt bỏ, nhào qua ôm lấy đùi Kỳ Ngôn: "Người anh em, cậu cũng không thể bỏ tôi một mình a!! Tuy rằng tôi có rất nhiều chỗ không tốt nhưng cậu còn cùng tôi ở được lâu như vậy, như thế nào có thể nói đi liền đi đâu?! Tôi thề tôi về sau nhất định giặt vớ giặt quần lót, còn dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ nữa, đừng đi a!!"
Kỳ Ngôn vẻ mặt muốn chửi đậu má mà xách quần, không tiếng động mà tránh hai lần, lại không tránh khỏi Ninh Cẩn được. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"...... Buông ra, tôi đi công tác."
"A......?" Ninh Cẩn đang kêu khóc lập tức ngưng hẳn, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dị thường ghét bỏ của Kỳ Ngôn, xoát một cái đứng lên giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, nói: "Khụ khụ! Đi công tác nhớ chú ý thân thể a, đừng để bị sắc lang chiếm tiện nghi, tôi nuôi cậu lâu như vậy tôi còn không có hưởng qua cái gì đâu, đừng tiện nghi cho người khác."
"Cút, không nói được cái gì tốt đẹp cả."
"Không phải đâu, tôi nói thật đó chứ, có vài tên dê già hay thích mấy loại hoa hồng hiếm lạ như cậu." Ninh Cẩn nói giỡn khoác tay lên cổ Kỳ Ngôn, cười hì hì nói: "Còn nữa, cậu có mặc qua mấy kiểu quần áo đặc biệt câu dẫn người khác này hay không a? Làm anh em tôi nói với cậu một chút, nếu cậu có thể trang điểm cho mình một chút, tôi khẳng định lập tức liền cong!"
"...... Quá khen, không dám nhận."
"Làm gì mà cự tuyệt hoàn toàn như vậy, chờ lần này cậu trở về tôi liền cho cậu một khoảng thời gian khó quên, đến lúc đó đi hộp đêm nhất định phải giữ mặt mũi cho tôi!" Nói xong, Ninh Cẩn hung hăng bắt tay với vào áo sơmi của Kỳ Ngôn mà chà xát một phen......
—— Không ngờ, sờ vào cảm xúc thật tốt nha!
Thời điểm đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh mịt mờ không rõ.
"Ồ, có phải tôi không nên tới sớm như vậy hay không?"
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 30]
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn Muốn tránh khỏi Ninh Cẩn cùng Ninh Cẩn đang ngây ngốc đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Phong Dương Ngạo đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hành động ái muội đến cực điểm của hai người.
Thấy hắn, Kỳ Ngôn liền nghĩ tới lời nói hôm trước hắn nói kia.
Quả thực...... Làm gì có nam chính nào như vậy chứ? Uy hiếp người ta cũng không cảm thấy tội lỗi chút nào
"Nhìn tôi làm gì, tôi tới đón cấp dưới trung thành và tận tâm của tôi cũng không được sao?" Phong Dương Ngạo nói xong, tầm mắt liền dừng ở trên người Ninh Cẩn đang ngây ngốc: "Còn không buông ra sao?"
"A...... Nga." Ninh Cẩn ngẩn người, sau đó buông lỏng tay ra, nhỏ giọng mà nói với Kỳ Ngôn: "Là ông chủ của cậu à? Thật mẹ nó dọa người."
"...... Tôi đi đây, mấy ngày sau sẽ trở về." Kỳ Ngôn nói với Ninh Cẩn, sửa sang lại quần áo cho tốt, xách valy theo Phong Dương Ngạo đi ra ngoài.
Ninh Cẩn nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, không tự giác giơ tay sờ sờ sau cổ chính mình, chạm vào một mảnh mồ hôi mỏng.
Trước khi đi nam nhân kia nhìn hắn thật sâu một cái...... chỉ liếc mắt một cái thôi, đủ để cho hồn hắn nửa ngày cũng chưa về.
Trừng hắn làm gì! Trừng hắn làm gì! Không phải chỉ là ghẹo nhau một chút thôi sao! Sao mà đến nỗi, giống như tức phụ của mình bị khinh bạc vậy......
—— Chờ, chờ một chút, tức phụ của mình?!
Ninh Cẩn bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ.
Chẳng lẽ...... anh em nhà hắn bị tên ông chủ kia theo đuổi?
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
~end chương 13 TG3~