Xe ở trên đường cứ chậm rãi chạy thẳng, bên đường cảnh sắc rất đẹp, mọi người bận rộn bắt đầu một ngày mới.
Ánh nắng nhu hòa, lặng lẽ chiếu vào mặt đất, xuyên qua cửa sổ xe biến thành từng vệt nắng tinh tế, cũng thật là đẹp.
Nhưng mà, ở thời khắc mọi thứ đều đẹp như vậy, Kỳ Ngôn lại bị bắt cóc..........
Đầu lĩnh của bọn bắt cóc cùng Phong Dương Ngạo ngươi một câu ta một câu, cứ thế mà đấu trí đấu dũng với nhau, mà mặt của những tên bắt cóc khác thì y như người gỗ, đều trầm mặc không nói. Mà Kỳ Ngôn........ Kỳ thật cậu rất muốn nói một câu, trong lòng cậu hiểu rõ chuyện này không hề đơn giản như bây giờ, cậu đem lời muốn nói nuốt vào bụng, cùng trầm mặc với những người kia.
Bây giờ Phong Dương Ngạo cũng không có hành động gì, cậu cũng không thể trở thành một tên bóp team được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian ước định ký hợp đồng cũng đã sớm trôi qua, trong lòng Kỳ Ngôn càng thêm hấp tấp.
Nhìn quanh bốn phía một chút, trừ bỏ tiếng nói chuyện của Phong Dương Ngạo cùng tên đầu lĩnh bắt cóc, tất cả những tên khác đều mang bộ dạng chất phác, trong tay bọn chúng cầm súng, tựa hồ chỉ cần cậu nhấc mông một cái, liền sẽ bị bọn chúng bắn thành cái sàng.
........Nhìn dáng vẻ của nhóm người này suốt một ngày nhưng cậu vẫn chưa nghĩ được biện pháp thoát ra.
Kỳ Ngôn lo lắng những người này ngày mai sẽ nghĩ khác, ngày mai biết đâu chúng sẽ giết cậu và Phong Dương Ngạo. Dù sao thì Phong Dương Ngạo cũng là tổng tài, bắt cóc tổng tài tính tiền, sẽ chuộc được rất nhiều tiền nha.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Nhấp nhấp đôi môi khô khốc, Kỳ Ngôn lặng lẽ ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn qua của Phong Dương Ngạo. Kỳ Ngôn chớp chớp mắt hơi sửng sốt, lại thấy Phong Dương Ngạo tà mị cười, trong mắt lập lòe chính là ánh mắt phóng đãng không kiềm chế ngày xưa.
"Em yêu à, em có sợ hay không?"
Kỳ Ngôn nghẹn một chút, "Không có sợ."
......Cậu sai rồi, không nên trông cậy vào tên ngốc này đưa ám chỉ cho mình!
"Đừng như vậy chứ em yêu." Phong Dương Ngạo ra vẻ buồn rầu mà thở dài, khuyên giải mà an ủi nói: " Em chắc cũng hiểu tình huống hiện tại mà, cũng không cần làm nũng nha." Cái loại ngữ khí sủng nịch này, nghe như là đang dỗ dành người yêu.
Vừa định phản bác, Kỳ Ngôn lại bị một ánh mắt khôn khéo giữ lại. Cậu ngẩng đầu nhìn Phong Dương Ngạo, lại thấy hắn vẫn mang bộ dạng trêu chọc như cũ.
Nhưng vừa rồi ánh mắt kia rất chân thật có thể cảm nhận được, không có khả năng là người khác, chỉ có thể là Phong Dương Ngạo.........
Nếu là lời nói dạng này...........
"Em thật sự rất sợ." Kỳ Ngôn nhìn hắn xem thường một cái rồi làm bộ như đã nhịn rất lâu, tâm tình cuối cùng bùng nổ, "Em tới chăm sóc cho anh chứ cũng chẳng phải đi chơi! Bị bắt cóc gì đó đương nhiên em rất sợ! Hợp đồng không ký nữa, tụi mình về đi!"
"Nhưng mà bây giờ không được....... Ngoan nào, anh sẽ bảo vệ em, không để em bị thương." Phong Dương Ngạo xin lỗi cười nói.
"Đừng hù em! Những người này rõ ràng chính là bắt cóc! Nói cái gì mà kéo dài thời gian để bỏ qua việc ký hợp đồng? Nếu thật là vì muốn kéo thời gian, họ nên đem chúng ta tới sân bay, để chúng ta về thành phố A chứ!"
"Đừng nóng giận mà........"
"Em mặc kệ!" Kỳ Ngôn quay đầu, hừ nói:"Hoặc là bây giờ đi về thành phố A! Hoặc là bọn họ phải cho em một lời giải thích hợp lý!"
Giọng nói rơi xuống, bốn phía một mãnh yên tĩnh, Phong Dương Ngạo sủng nịch đầy mặt, tươi cười, tầm mắt chạm đến Kỳ Ngôn cũng là lúc ánh sáng nhu hòa bốn phía, hắn than nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn tên đầu lĩnh bắt cóc.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sina
"Hợp đồng tôi không ký nữa, anh có thể nhìn tôi bay về thành phố A, thấy thế nào?"
Tên đầu lĩnh cười nhạo một tiếng, trong mắt toàn là khinh thường nhìn Phong Dương Ngạo, "Đường đường là Phong tổng thế nhưng lại không dạy dỗ nổi một tình nhân nho nhỏ, hiện tài là để cho tình nhân đè đầu cười cổ mình à?"
"Nói thì cũng không nên nói bậy." Phong Dương Ngạo thu hồi tầm mắt, thâm tình nhìn Kỳ Ngôn,"Đó là người yêu của tôi."
Kỳ Ngôn đối diện với ánh mắt của Phong Dương Ngạo, trong lòng nhảy dựng, tiếp theo tiếng tim đập bang bang mãi không dừng, hai tai nhanh chóng nóng lên, không tự giác dời mắt.
Cái tên này...... Thực sự sẽ phóng điện.
Tên đầu lĩnh bắt cóc không thèm để ý quan hệ của hai người bọn họ, chỉ cuồng vọng nói:" Mặc kệ là tình nhân hay là người yêu, điều kiện của Phong tổng tôi cũng không thể đáp ứng."
"Vì sao?"
"Không có mệnh lệnh của cấp trên, tôi cũng không dám tùy tiện thả các người ra." Tên đầu lĩnh nói xong, liền tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt không nói, thực hiển nhiên là hắn ta không muốn nói chuyện với Phong Dương Ngạo nữa.
Kỳ Ngôn mịt mờ mà nhìn thoáng qua Phong Dương Ngạo, lại thấy hắn không nhìn mình mà nhìn thẳng một bên bình rượu tới xuất thần.
Tốt rồi, tình hình hiện tại lại lăn vào cục diện bế tắc, có thể nói rằng không còn cách nào đánh vỡ cục diện này.
Kỳ Ngôn cũng ngoan hơn, tựa lưng vào ghế tùy ý tìm một vị trí thoải mái, ngẩng đầu lên nhắm mắt, tính toán nhỏ nhặt một chút. Mới vừa nhắm mắt chưa đến năm phút, đột nhiên một lực thật lớn đánh vào xe khiến cậu nghiêng ngả thân mình, Kỳ Ngôn nháy mắt mở mắt ra, kinh hoảng dùng tay chống đỡ ghế dựa, để mình không ngã xuống. Cùng với tiếng thắng xe chói tai, chỉ nghe "phanh" một tiếng, xe rung lắc kịch liệt sau đó ngừng lại.
Tên đầu lĩnh nhanh chóng đứng lên, rống giận nói: "Sao thế này?"
Tài xế phía trước lạnh run, ló đầu ra, nuốt nước miếng run rẩy nói: "Là, là xảy ra tai nạn xe cộ."
Kỳ Ngôn nhìn tài xế, ân, vẫn là tài xế của Phong Dương Ngạo, chẳng qua là bị bắt cóc chung thôi.
Tên đầu lĩnh từ cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, thật là đâm xe, đụng phải phía trước chính là một xe tải lớn, đối phương vượt đèn đỏ, hơn nữa còn phanh trễ, làm cho phần đuôi đụng vào phần đầu xe Lincoln.
Không có ai bị gì là chuyện tốt nhất!
Kỳ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, theo phản xạ ngẩng đầu, lại thấy Phong Dương Ngạo đang che trán, từ khe hở chảy ra máu đỏ thắm, đôi mắt đau đớn nhìn Kỳ Ngôn.
"A!" Kỳ Ngôn không quan tâm đứng lên, từ một bên trên bàn nhỏ rút ra khan giấy, đông tác nhanh chóng nhưng phá lệ mềm nhẹ phủ lên trên trán Phong Dương Ngạo:"Anh có ổn không?!"
"Ừa........" Phong Dương Ngạo suy yếu mà lên tiếng.
Kỳ Ngôn ánh mắt chợt lóe, quay đầu kêu tên đầu lĩnh bên cạnh: "Mau đi tới bệnh viện!"
Tên đầu lĩnh giống như bị biến cố bất ngờ xảy ra mà sửng sốt, hắn nhấp nhấp môi, quay đầu đi.
"Anh còn do dự cái gì?! Đây là muốn mạng của người ta à!!"
Bộ dáng do dự của tên đầu lĩnh hoàn toàn chọc giận Kỳ Ngôn, cậu kêu gào, âm sắc lộ ra phẫn nộ cùng khiếp sợ, cái nhóm người này.........Thật sự vì tiền mà có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống của người khác.........
"Để tôi gọi điên cho cấp trên......."
"Gọi điện thoại?!" Thanh âm Kỳ Ngôn bị tức tới thay đổi, so với thanh tuyến nho nhã của ngày xưa mà phá lệ bén nhọn, "Chờ tới khi anh ấy mà xảy ra chuyện, anh có phải hay không cũng muốn gọi điện thoại!"
"Hiện tại đang xảy ra tai nạn xe cộ, một lúc sau cảnh sát sẽ tới đây, nếu anh không muốn nghĩ tới những việc tôi nói thì nhanh chóng đưa anh ấy đi bệnh viện!"
"Cậu cũng không phải muốn đem chuyện này quậy cho từng bừng lên à? Chúng tôi nhường nhịn cũng có hạn thôi!"
"Cấp trên của anh làm xằng làm bậy như vậy, có thể cho anh một đời bình an sao."
..............
Kỳ Ngôn từng câu từng câu châm chọc lòng người, một câu so với một câu càng lạnh hơn. Bộ dáng hiện tại của cậu, giống như vừa mới tắm máu bước ra khỏi địa ngục sát sinh, ai đã từng nghĩ tới, cậu bây giờ lại chính là sinh viên khí tức thanh muộn không chút tiếng tăm gì - Kỳ Ngôn?