Độ hảo cảm hiện tại của Lộ Nhĩ đã đạt tới điểm ổn định, Kỳ Ngôn cũng không cần sốt ruột, chỉ cần đảm bảo nữ chủ không châm ngòi làm rớt bớt độ hảo cảm, Lộ Nhĩ giờ đã yêu Kỳ Ngôn rất sâu sắc rồi.
Không biết Lộ Nhĩ nói ( quyết đấu) như thế nào với ba người kia, tóm lại vào ban đêm, Kỳ Ngôn nằm ở bên người Lộ Nhĩ, cảm thụ được ôm ấp ấm áp của hắn, lẳng lặng mà nhìn lên trên.
Lộ Nhĩ trong lòng ngực ôm Kỳ Ngôn, không biết trong lòng hắn có bao nhiêu vui vẻ, ngón tay hắn khe khẽ vuốt hông Kỳ Ngôn, cảm giác người trong ngực mẫn cảm mà động đậy, hắn liền vừa lòng thả lỏng vòng tay.
"Lộ Nhĩ........" Kỳ Ngôn đột nhiên thấp giọng lên tiến, tay lặng lẽ cầm lấy bàn tay to lớn của Lộ Nhĩ, giây sau tay của cậu đã bị tay của Lộ Nhĩ bao bọc lấy.
"Sao vậy? Mắt cá chân của ngươi lại không thoải mái à?"
"Không, không phải!" Kỳ Ngôn ở trong lòng ngực hắn lắc lắc đầu, "Ta chỉ là có chút lo lắng.........."
Lộ Nhĩ nghe vậy, trong lòng cũng sáng tỏ chuyện gì, "Không cần lo lắng, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị tổn thương!" Nói, hắn càng thêm sức cầm tay Kỳ Ngôn, tựa hồ như muốn truyền dũng khí và sự an tâm cho Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cong môi, cười nhạt: "Ừ, có ngươi ở đây, ta cũng không cần sợ hãi nữa........ Ta chỉ là lo lắng, tộc nhân của ta......"
"Tộc nhân của ngươi?" Lộ Nhĩ không rõ.
"Đúng vậy........ Ta trước kia trôi giạt không chốn nương thân, bị người khác thu lưu xong sau đó bị thư thú khác giành hùng thú rồi bị đuổi đi, ta sợ tình huống giống trước đó?" Kỳ Ngôn thanh âm nho nhỏ lộ ra một tia sầu lo, "Có thể hay không.........."
"Hư_______" Lộ Nhĩ vươn tay đúng lúc nhẹ nhàng đặt trên bờ môi mềm mại của Kỳ Ngôn, "Sẽ không có việc gì đâu, có thể bọn họ đã biết thư thú này quá mức tà mị, cho nên cũng bàn bạc sẽ đuổi nàng ta ra khỏi bộ lạc."
"Kia......" Tiểu thư thú tựa hồ tin lời Lộ Nhĩ nói, ngữ khí nặng nề cũng giảm đi, "Bộ lạc đã đuổi ta đi có thể tới tìm ta hay không......."
Nói tới đây, sắc mặt của Lộ Nhĩ dần lạnh đi. Nghe ra được tiểu thư thú đang có sự chờ mong đối với bộ tộc cũ, hy vọng đối phương có thể hiểu được sai lầm mà đón cậu về. Nhưng Lộ Nhĩ lại không hy vọng vậy, tốt nhất cả đời đều không có người tới tìm Kỳ Ngôn mới là tốt nhất!
Mà trong nội tâm của Kỳ Ngôn cũng lo lắng chuyện này.
Đi vào thế giới này lúc ban đầu, bởi vì hệ thống trục trặc, phải mất rất lâu mới đem toàn bộ cốt truyện và cấu tạo của thế giới này nói cho mình. Nhưng về thân phận của nguyên chủ thì cậu chỉ biết được một ít qua cốt truyện mà thôi.
Mà thân thể này nguyên bản chủ nhân của nó đều không có giới thiệu cụ thể gì cả. Tỷ như nói bị nhặt được ở trước cửa bộ lạc, lại ví dụ như nói cậu bị lưu lạc tới tận đây rồi bị đám người Thi Ngang nhặt được.
Căn phòng cứ thế mà tĩnh lặng, sau một lát, thanh âm bình thường với âm sắc đạm nhiên của Lộ Nhĩ mới vang lên.
"Tiểu Ngôn muốn trở lại bộ lạc cũ à?"
"........"
Kỳ Ngôn trầm mặc không nói gì, Lộ Nhĩ liền ôm chặt cậu, phảng phất như hắn muốn giam cầm cậu trong lòng ngực của hắn, thật thật xác xác mà cảm nhận sự tồn tại của cậu.
"Không nghĩ tới vậy."
"Cái gì........?"
"Không nghĩ tới việc trở về......... Bởi vì nơi này mọi người đều thật tốt, ta thíc sống ở nơi này." Tiểu thư thú khó có khi chủ động mà dụi dụi vào lồng ngực của Lộ Nhĩ, " Các người cứu ta, cho ta ăn cho ta ở lại. Mặc dù mùa động đến, cũng sẽ không màng mà giữ ta lại. Vào lúc ta tùy hứng chạy đi vẫn đi tìm ta, vào lúc ta bị thương ở chân vẫn chữa trị cho ta.........."
"Những chuyện này đối với ta đều là chuyện vô giá......... Chưa từng có ai lại đối tốt với ta như vậy."
"Thực xin lỗi, trách ta lòng tham không đáy, không thể nào lại rời xa các nguơi..........."
"Cho nên, mong ngươi ngàn lần vạn lần cũng đừng bỏ ta! Mặc dù trong tương lai, ngươi có thích thư thú khác, chỉ cần nói, ta sẽ ngoan ngoãn rời đi________ ngô!"
Lời còn chưa dứt đã bị một nụ hôn ấm áp ướt át lấp kín miệng, đem những lời muốn nói ra nuốt vào bụng.