"Ngươi không cần xin lỗi cũng không cần phải sợ hãi!"
Cánh môi của Kỳ Ngôn bị cắn nhẹ, thần chí bị hôn đến mơ mơ màng màng, nhưng những lời Lộ Nhĩ nói, Kỳ Ngôn lại nghe thấy rất rõ ràng.
"Ta thích ngươi – Kỳ Ngôn, ta nguyện ý vì ngươi làm tất cả mọi chuyện. Ta tin tưởng Thi Ngang, Mãng Hi và Bảo Trạch cũng suy nghĩ như ta, nếu bọn họ không suy nghĩ như vậy thì họ đã không mang ngươi về bộ lạc."
Lộ Nhĩ nói tiếp: "Ngươi trước đó nói không sai, chúng ta mặc kệ mùa đông đến, mặc kệ việc có thêm người trong bộ lạc có thể sẽ tạo ảnh hưởng lớn, vẫn cố chấp lưu ngươi lại, là bởi vì chúng ta yêu ngươi, cũng như ngươi yêu chúng ta."
"Không cần nói thêm nữa, nếu như chúng ta có yêu một thư thú nào đó, người đó nhất định là ngươi."
Từng lời nói kiên định của Lộ Nhĩ làm Kỳ Ngôn đôi mắt phiếm hồng, chỉ trong nháy mắt, nước mắt liền lăn xuống, lại bị môi mềm hôn tới, khiến cậu không khỏi cảm động.
[Lộ Nhĩ đối với Kỳ Ngộn độ hảo cảm +25, độ hảo cảm hiện tại: 100]
[ Chúc mừng ký chủ đã thành công công lược được một vị nam chủ, còn lại ba vị nữa. ]
........
Sáng sớm hôm sau, Lộ Nhĩ ôm Kỳ Ngôn đi ra khỏi hang đá, nghênh đón tia nắng ban mai.
Đem Kỳ Ngôn tới dưới một gốc cây trong bộ lạc, nơi đây là khu vực để tổ chức những hoạt động nhỏ, ở đây thường ngày có rất nhiều thư thú và ấu thú tụ tập, cứ ba thư thú là sẽ tụ lại với nhau để nói chuyện phiếm hoặc là cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay Lỗ Nhĩ không có lý do gì để cự tuyệt việc đi săn thú, thế là hắn liền đem Kỳ Ngôn để lại đây, để người trong bộ lạc có thể chiếu cố Kỳ Ngôn, tránh cho cậu bị kẻ xấu tổn thương.
Người được Lộ Nhĩ giao phó để chiếu cố Kỳ Ngôn chính là một thư thú tên Dương Tư, cậu ta thoạt nhìn cũng không lớn lắm, chắc là bằng tuổi Kỳ Ngôn, nhưng từ những hành động cử chỉ của cậu ta thì có thể thấy tính cách của cậu ta trưởng thành hơn Kỳ Ngôn nhiều.
Xem ra Dương Tư cực kỳ thích Kỳ Ngôn, trong bộ lạc Nam Sơn trước giờ không có chuyện mọi người sẽ xa cách nhau, thêm vào đó đây là khu vực riêng của thư thú nên muốn ghét nhau cũng khó.... Đương nhiên, thư thú của vượn tộc chính là ngoại lệ.
Lại nói tiếp, thư thú nào cũng đều có bộ dáng giống nhau, trên lưng là hoa văn tượng trưng cho thư thú. Nhưng trước ngực có hai đống thịt kỳ quái thì chỉ có thư thú của tộc vượn mới có!
Có thể nói thư thú của vượn tộc đều sẽ có hai đông thịt kỳ quái kia, cho nên bộ dáng của Joanna liền bị bọn họ nhận định nàng chính là thú nhân vượn tộc.......... Đại khái bây giờ chỉ còn có Hùng Tháp Khắc là còn mê luyến nàng.
Kỳ Ngôn và Dương Tư ở cùng nhau khá là đáng yêu, cả hai như là thỏ con, không khỏi khơi dậy lòng trìu mến của Lộ Nhĩ.
"Yên tâm đi Lộ Nhĩ, Kỳ Ngôn giao cho ta, cậu ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề sẽ không có vấn đề gì đâu!" Dương Tư vỗ vỗ bộ ngực đảm bảo.
Lộ Nhĩ cảm kích nhìn Dương Tư, nói: "Phiền ngươi rồi, chờ ta chở lại là được."
Dương Tư quả nhiên không nuốt lời, cậu ta cầm thật nhiều trái cây tới, đặt trên bàn đá đối diện Kỳ Ngôn. Còn múc một ly nước để gần đó, đề phòng Kỳ Ngôn khát nước.
"Ta muốn nhiều chuyện một chút, chắc là ngươi sẽ không từ chối Thi Ngang đâu đúng không?" Dương Tư nói chuyện phiếm với Kỳ Ngôn: " Thi Ngang chính là sư tử đó! Đó là vua của muôn thú á! Ta trước đó rất muốn được làm bạn lữ với hắn, cuối cùng hắn lại ngốc quá, ta liền từ bỏ."
"......Ngốc, ngốc ngếch?" Kỳ Ngôn lắp bắp lặp lại hỏi.
"Ha ha! Đúng rồi!" Dương Tư cười to hai tiếng, có chút vui mà nói: "Hắn đối với ai cũng vậy, đều là bộ dáng trượng nghĩa. Trước khi hắn gặp được ngươi, ta đã từng tự hỏi có phải hay không hắn xem tất cả thư thú đều là anh em với hắn."
Nghe vậy, Kỳ Ngôn nheo mắt lại cười.
____ Không biết đại tộc trưởng Thi Ngang biết chính mình bị thư thú nhìn nhận là một người ngốc nhếch thì sắc mặt sẽ như thế nào!
"Ơ, mà mà ngươi trả lời Thi Ngang như thế nào?"
"À.... Thì cứ tính như là ta chấp nhận rồi đi........" Kỳ Ngôn cúi đầu, nhìn ngón tay của mình, "Ta nghe bọn hắn......."