Tất cả những thú nhân đang đứng xem đều rất tức giận, họ phát ra những âm thanh giận dữ, đó là những tiếng gầm nhẹ từ cổ họng của họ.
Joanna bị dọa sợ, nàng liền lén lút dịch tới bên người Hùng Tháp Khắp, tuy nàng không thích người đàn ông lưng hùm vai gấu này, nhưng chỉ cần hầu hạ hắn ta cho tốt thì nàng có thể sống tốt ở đây, mặc cho mọi chuyện có như thế nào, nàng cũng phải bám lấy Hùng Tháp Khắc!
Thấy người mình thích sợ hãi, Hùng Tháp Khắc tuy trong lòng phản đối những lời nàng nói, nhưng vẫn như cũ chắn trước mặt Joanna.
"Hùng Tháp Khắc......." Dương Tư nhìn dáng vẻ của Hùng Tháp Khắc, trong lòng càng thêm khổ sở. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vậy mà Hùng Tháp Khắc lại để mặc cho thư thú kia chọc vào tử huyệt của mình.
"Dương Tư!" Hùng Tháp Khắc hình như vẫn muốn cứu vớt mối quan hệ giữa hắn và Dương Tư, " Ta xin lỗi, ta xin lỗi ngươi rất nhiều. Joanna chỉ là cái gì cũng không biết, là nàng ta vô tâm...... Ta mong ngươi tha thứ cho nàng ta!"
"Vô tâm? Một câu vô tâm là có thể được ta tha thứ hay sao!" Dương Tư chịu kích thích, cậu lớn tiếng kêu gào, " Ca ca của ta bị vượn tộc hại chết, bây giờ ta bị vượn tộc nhục nhã, ngươi cảm thấy đây là chuyện đáng để tha thứ sao?"
Nói xong, Dương Tư lau nước mắt, xoay người lao ra khỏi đám người.
Một ít tộc nhân không yên tâm về Dương Tư, liền đi theo phía sau cậu, những tộc nhân khác thì căm tức nhìn Joanna phía sau Hùng Tháp Khắc.
Bọn họ vốn không có ý kiến gì về Hùng Tháp Khắc, từ đầu đến cưới, hắn chỉ làm ra một chuyện không đúng, đó chính là giự lại thư thú vượn tộc này.....
Joanna cũng đã nghe ra gì đó từ chuyện này, nàng mím môi, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng. Có lẽ trong lòng nàng đã có một thanh âm nào đó khuyên nhủ nàng hãy đi xin lỗi, chỉ là hoàn cảnh sinh hoạt ở thế kỷ 21 đã khiến Joanna khinh thường loại người luôn được người khác cưng chiều.
Joanna đã đúng vể một thứ, Dương Tư đúng là rất được mọi người trong bộ lạc Nam Sơn cưng chiều. Các trưởng lão của bộ lạc trước đó đã từng trịnh trọng nói qua, chỉ cần Dương Tư một ngày không muốn ở bên cạnh hùng thú, thì cho tới lúc nào cậu muốn, cả bộ lạc Nam Sơn này sẽ nuôi cậu.
Thời điểm Dương Tư ôm Kỳ Ngôn chạy tới, liền vừa vặn đâm phải Dương Tư đang khóc chạy đi. Kỳ Ngôn vội vàng gọi Dương Tư lại, liền bị cậu ta lơ đi mà chạy vòng qua.
"Dương Tư sao lại khóc thế này.........."
"Ừ..."
Đáy mắt Thi Ngang hiện lên một tia hoang mang, hắn nhìn bóng lưng Dương Tư, không nói gì.
Kỳ Ngôn không cần suy nghĩ nhiều liền biết chắc là nữ chủ đang tìm đường chết đây mà, nhưng chuyện làm cho Dương Tư, một người hoạt bát như vậy bật khóc, khiến Kỳ Ngôn không khỏi khó chịu trong lòng.
Thi Ngang ôm Kỳ Ngôn đi về phía mọi người đang tụ tập, không bao lâu đã thấy các tộc nhân đang vây quanh Hùng Tháp Khắc và Joanna.
"Có chuyện gì vậy?"
Âm thanh trầm thấp uy nghiêm của Thi Ngang vang lên ở bên ngoài đám người, các tộc nhân thấy Thi Ngang tới, liền nhường đường cho hắn đi.
Hùng Tháp Khắc nhìn Thi Ngang, trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng xen lẫn hoang mang, "Thi Ngang!"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thi Ngang nhìn Hùng Tháp Khắc và Joanna phía sau hắn, "Dương Tư tại sao lại khóc?"
Hùng Tháp Khắc cuối mặt, áy náy nói: "Thật xin lỗi, ngươi hãy trùng phạt ta đi."
"Bỏ qua chuyện này đi." Thi Ngang nhàn nhạt nói, giọng nói không thể hiện rõ cảm xúc.
Hùng Tháp Khắc nghe vậy, dù cho có muốn nói thì mọi thứ đều bị kẹt ở trong họng, nói không nên lời.
Mà Joanna giờ phút này lại hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm mọi người nói gì, trái tim nàng đang nhảy nhót liên tục vì Thi Ngang.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Người đàn ông này, mặc kệ là ở thế kỷ 21 hay thời kỳ viễn cổ, nàng thích chính là loại hình này!
Joanna cũng không phải là người con gái thủ thân như ngọc. Ở thế kỷ 21, nàng là vũ nữ ở quán bar, bởi vì cơ thể gợi cảm và nhan sắc mỹ mạo mà hot lên, trở thành vai chính chủ chốt của quán bar. Khách đến ngày càng nhiều, danh tiếng của Joanna ngày càng lên cao, thế là nàng liền theo đuổi những người giàu có, những người có thể vung tiền để Joanna có đồ hiệu mặc, nàng sẽ thường xuyên tham gia vài tiệc rượu của giới quý tộc để giành thêm một ít danh tiếng. Hoặc lúc nào đó ngẫu nhiên Joanna sẽ hầu hạ một ít gã tai to mặt lớn để đạt được một chút quyền lực, nhưng Joanna lúc nào cũng hy vọng sẽ có một ngày gặp được một người tốt, nàng sẽ có thể sống an ổn nửa đời sau.
Không thể không nói, những gì Joanna đoạt được đều dựa vào chính bản thân nàng, mặc kệ là việc bán sắc hay là bán thân. Nàng không ưa nhất là loại tiểu thư được mọi người bao quanh, nhu nhu nhược nhược chỉ cần chịu một cú đả kích nhỏ là đã chịu không nổi.
Đôi khi hứng thú, nàng sẽ câu dẫn bạn trai của những tiểu thư, khiến bọn họ vì mình mà cãi nhau ầm ĩ, Joanna coi đó như một thú vui tao nhã.
Sự trầm mặc lâu dài khiến những thú nhân vây quanh Joanna khịt mũi coi thường nàng.
Mọi người thầm thừa nhận trong lòng thư thú này thật sự quá mức tà ác.
Kỳ Ngôn vừa đến đã thấy ánh mắt của Joanna tỏa sáng, trong lòng liền biết rõ nàng ta thích Thi Ngang. Tròng mắt chuyển động. Kỳ Ngôn run rẩy hướng vào trong lòng ngực của Thi Ngang mà cọ, ở trên ngực Thi Ngang thấp giọng nói: "Ta lạnh......"
Thi Ngang rất hưởng thụ bộ dạng ỷ lại này của Kỳ Ngôn, thế là hắn liền ôm lấy cậu, "Ngoan, một lúc sau sẽ ấm thôi."
Nói xong, Thi Ngang ngẩng đầu, chau mày nói: " Là ai gây ra chuyện này, mau ra đây nhận phạt!"
Hùng Tháp Khắc đang muốn dùng quan hệ của mình và Thi Ngang, nhưng khi thấy thái độ của Thi Ngang thì hắn liền hiểu, Thi Ngang đã biết ai là người gây chuyện. Y là vua của muông thú, khí thế của y khiến không ai có thể cãi lời hay dùng ân nghĩa mà xin khoan hồng.
Joanna chớp chớp mắt, nghe Thi Ngang nói thế nàng liền cảm thấy chột dạ nhưng vẫn không dấu vết liếc Hùng Tháp Khắc một cái, muốn hắn đứng ra nhận tội thay mình.
Bản thân Hùng Tháp Khắc là một người chính trực chất phát, chuyện nhận tội dùm rồi bị phủ nhận luôn thì không thể nhận tội lại lần thứ hai.
Joanna tức giận trong lòng, nàng rầu rĩ bước ra, bụng dạ nàng ta oán trách Hùng Tháp Khắc rất nhiều.
"Là ta, rõ ràng là Dương Tư nói lời không hay với ta trước, vậy thì tại sao ta lại không nói lại hắn được?"
Lời nói hợp tình hợp lý của Joanna khiến cho Thi Ngang cười lạnh một tiếng, lời nói ra không hề mang theo cảm xúc, " Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
"Ngươi___________!" Joanna trừng mắt, "Ta là người! Ta cũng như các ngươi!"
"Loại người đáng ghét nhất ở thế giới này chính là người của tộc vượn. Ta giữ ngươi lại cũng đã là quá sực chịu đựng của ta, ngươi thế mà lại dám kiêu căng ngạo mạn khinh nhục tộc nhân của ta, lá gan của ngươi cũng thật lớn?!" Thanh âm của Thi Ngang vang vọng, tất cả các thú nhân đều cảm nhận được sự tức giận của hắn, tất cả đồng loạt cúi đầu quỳ xuống, bao gồm cả Hùng Tháp Khắc đang đổ mồ hôi lạnh.
"Ta........" Joanna bị nói đến khó coi, vừa định phản bác lại lời Thi Ngang nói, trong lòng đột nhiên lại chấn động, sợ hãi không rõ từ đâu lan ra khắp cả người.
Đúng vậy, bây giờ nàng đang ăn nhờ ở đậu ở bộ lạc người ta, nhìn bộ dáng của người đang đứng trước mắt mình thì nàng liền đoán được đây chính là thủ lĩnh của bộ lạc.....
Đàn ông đượng nhiên sẽ thích những người yếu đuối, nhìn trong lòng ngực Thi Ngang là một tiểu thư thú, đạo lý này Joanna hiểu rất rõ.
Nghĩ đến đây, Joanna cũng giống như những thú nhân bên cạnh mình quỳ xuống, ánh mắt bất thiện dừng ở trên người Kỳ Ngôn, trong lòng nàng tràn đầy châm chọc.
"Ta xin lỗi..........." Joanna thể hiện thái độ nhu hòa, "Hãy tha thứ cho ta, là do ta vô tâm."
Lời xin lỗi bất thình lình của Joanna khiến những thú nhân khác sửng sốt, Thi Ngang trầm mặc, không nói gì khiến cho những người khác không dám đứng lên.
Trong lòng Joanna thấp thỏm, cả cơ thể nàng run rẩy, trong lòng thì càng thêm kiên định với ý tưởng phải có được Thi Ngang.
Tất cả mọi người đều phải quỳ trước Thi Ngang, nhưng chỉ có thư thú ở trong lòng ngực của y là không cần quỳ, được y ôm vào ngực, hưởng thụ những hư vinh vô tận......... Nếu trong lòng ngực của Thi Ngang là nàng thì tốt biết mấy.
Đáy mắt Joanna xẹt qua một tia âm u, gương mặt yêu diễm cuối xuống che đi vẽ vặn vẹo tham lam.
Không biết qua bao lâu, Thi Ngang hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng, "Ngươi mỗi ngày đi tới rừng trúc ở phía Bắc chặt trúc đi, cho tới khi nào Dương Tư đồng ý tha thứ cho ngươi thì mới được dừng lại." Nói xong liền ôm Kỳ Ngôn rời đi.
Sự trừng phạt này đối với thư thú thì cũng không tính là gì, nhưng nếu muốn Dương Tư tha thứ, thì cần có chút thời.
Kết quả như vậy khiến cho đa số thú nhân cảm thấy như vậy là chưa đủ. Mà người thở ra một hơi thầm cảm thấy may mắn thì chỉ có Hùng Tháp Khắc.
Sau khi mọi người rời đi, Hùng Tháp Khắc đỡ Joanna dậy, vui vẻ nhìn nàng nói, "Chặt trúc rất dễ! Dương Tư là một người thông tình đạt lý, chỉ cần ngươi đối tốt với hắn thì xem như lần trừng phạt này không là gì cả."
Joanna ngay lập tức buông tay Hùng Tháp Khắc ra, ánh mắt nàng âm trầm nhìn theo bóng lưng Thi Ngang đã đi xa, trong mắt lập lòe dã tâm.
"Joanna?"
"Đừng có mà gọi ta!" Joanna rống lên, "Uổng công ta tin ngươi, tin ngươi thật sự thích ta vậy mà vào lúc đó ngươi lại đẩy ta ra!"
"Ngươi đừng tức giận nữa mà............ Bộ dáng của Thi Ngang nhìn qua đã biết là ngươi, nếu ta còn cầu tình, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn."
"Hứ!"
Hiểu rõ đạo lý này, Joanna biết mình đuối lý, liền hừ lạnh một tiếng, hướng về phía nhà của Hùng Tháp Khắc mà đi.
Bây giờ Joanna vẫn còn cần tên ngốc Hùng Tháp Khắc, đối xử với hắn thật tốt để còn có thể sử dụng sau này.