Tin tức Kỳ Ngôn tỉnh lại trong một buổi sáng liền bị truyền đi khắp nơi. Chuyện ngày hôm qua Thi Ngang ôm về một tiểu mỹ nhân thư thú bọn họ đều thấy, lúc này cả bọn đều vây lại đây, hưng phấn mãn nhãn mà nhìn Kỳ Ngôn.
*mãn nhãn: nhìn đã con mắt
*Thư thú mặt ngoài là con đực, nhưng bên trong lại có buồng trứng như con cái, có thể sinh ra hậu đại, phần lưng từ khi sinh ra sẽ có một khối hoa văn không biết tên. ( Này là định nghĩa giới tính của tác giả ở thế giới này nhe, nhắc lại cho mấy bạn hông quên.)
Kỳ Ngôn ngồi ở ghế đá trước cửa, bị người khác nhìn chằm chằm đến không thoải mái, gương mặt Kỳ Ngôn dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nhanh chóng hồng lên.
Mọi người:........... Thật dễ thương!!
Kỳ Ngôn có chút chịu không nổi bản năng phản ứng của thân thể này, bất quá thể chất thanh thuần của tiểu trạch nam thật sự giúp cậu không ít. Nếu như con đường nữ chính đi chính là yêu diễm thục nữ, vậy thì cậu liền dùng khí chất thanh thuận trong sáng để hoàn thành nhiệm vụ cho tốt!
"Uy uy uy các người tránh ra hết coi!"
Ở bên ngoài đám người đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, các thú nhân vừa nghe thấy, nhún bả vai, nháy mắt đã tản ra để nhường đường.
Linh hồn của Kỳ Ngôn không phải là linh hồn thú nhân, nên cậu không nghe ra, đó là tiếng gầm của chúa tể sơn lâm đang điên cuồng gào thét, thanh âm khiến bách thú phải cúi đầu.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tiếng vọng qua đi, chỉ thấy một đầu tóc màu vàng kim tung bay trong gió, rục rỡ như ánh mắt trời. Khuôn mặt tuấn mỹ như là một kiệt tác của thượng đế, dáng người to lớn hoàn mỹ theo tỉ lệ hoàng kim, vị trí quan trọng được một khối da thú che lại.
Kỳ Ngôn nhìn thấy tư thế của người này liền biết, người này chắc chắn là Thi Ngang.
Lại nói Kỳ Ngôn còn không biết bộ dáng bây giờ của mình như thế nào, bị một đám thú nhân vây quanh nhìn, thế nhưng cậu lại cảm thấy tự tin về bộ dáng của mình rất nhiều, bọn họ cũng không chê, nếu như mình xấu thì sao bọn họ còn vây quanh để nhìn?
Tròn tròn mắt vô tội mà nhìn Thi Ngang đi tới, Thi Ngang chân dài, đi càng thêm nhanh.
Đi tới trước mặt Kỳ Ngôn, thấy cậu để chân trần, bàn chân trắng như tuyết đạp lên bùn đất, thoạt nhìn phá lệ đáng thương. Thi Ngang vươn tay muốn bế Kỳ Ngôn lên, khoảnh khắc Thi Ngang dựa sát vào, Kỳ Ngôn nhanh chóng đứng lên, chạy tới ghế đá bên kia, bảo trì khoảng cách với Thi Ngang.
"............." Tâm tình Thi Ngang có chút không vui.
Kỳ Ngôn nhìn Thi Ngang suy nghĩ cứng đờ cùng với động tác muốn ôm mình, không tự tin mà lẩm bẩm nói: "Ta, ta không quen ngươi............ "
Bộ dáng tiểu thư thú sợ hãi thật là chọc người triều mến mà, Kỳ Ngôn tránh ở mặt sau ghế đá dù cho nguy hiểm gì nó cũng không che được, bẹp môi, rũ bả vai, đôi mắt đào hoa mang đầy hoang mang, bộ dạng này của Kỳ Ngôn giống như một dòng nước trong trẻo chảy vào lòng Thi Ngang.
"Khụ!" Thi Ngang ho nhẹ một tiếng, thu tay lại, nói: "Ta là Thi Ngang, là thủ lĩnh của bộ lạc này."
Nói xong, Thi Ngang có chút đắc ý mà nâng cằm lên, trong mắt đầy tự tin, tộc sư tử từ khi sinh ra đã kiêu ngạo.
Bất quá, Thi Ngang nghĩ tỏ vẻ còn mang một ý nghĩa khác, đó chính là thể hiện thế mạnh của mình.
Bất luận là thư thú của loài nào đều sẽ chọn hùng thú cao lớn cường tráng để làm bạn lữ, để họ có thể bảo vệ mình an toàn.......... Thi Ngang muốn cho Kỳ Ngôn biết, chính hắn là thủ lĩnh, hắn có thể bảo hộ cho Kỳ Ngôn.
Nhưng mà Kỳ Ngôn lại không hiểu.........
"Thủ lĩnh......" Kỳ Ngôn nỉ non, ở trước mắt bao người, cậu lui về phía sau một bước.
Mọi người: "............."
Thi Ngang: "............."
Tại sao lại lui về phía sau a!? Đứa nhỏ này có phải hay không lúc bị thương bị dọa cho choáng váng?!
"A.........Ừa." Kỳ Ngôn liếc Thi Ngang một cái, không quan tâm đến ánh mắt phẫn nộ của hắn, gật gật đầu.
"Vì sao?"
"Bởi vì..... Bởi vì ngươi là thủ lĩnh đó." Chóp mũi Kỳ Ngôn đỏ lên, có cảm giác như cậu có chút muốn khóc.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Rốt cuộc, chung quan có người nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Phốc........"
"Ha ha ha Thi Ngang! Ngươi mà cũng có ngày hôm nay à!"
"Tiểu thư thú khẳng định là bị dọa rồi, ngươi nói chuyện nhỏ chút đi!"
Thi Ngang thực ra là một thủ lĩnh tốt, cũng nhau ăn với loài ăn thịt, cùng nhau uống nước với loài ăn cỏ. Nguyện ý cũng người khác đồng cam cộng khổ, đây là lý do vì sao bộ lạc Nam Sơn lại đoàn kết mà không có nội đấu. Cho nên Thi Ngang khi bị tộc nhân cười nhạo thì chỉ xấu hổ, sắc mặt buồn bực đỏ lên, nhìn Kỳ Ngôn trong tầm mắt cũng mang theo một chút buồn cười.