Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 7 - Chương 2: Khi nam chính Ma đạo tà mị bị bẻ cong (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

- ----------------------------------------------------

Bên trong Ma giáo so với Kỳ Ngôn tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều, bất quá lại không cho y cảm giác âm trầm như vậy.

Đó là một mảnh cảnh sắc toạ lạc ở sơn cốc, toàn bộ phòng ốc nằm giữa những vách đá mà đường đá xanh đối diện đại môn rộng lớn kia là một loạt cung điện huy hoàng mà không vương tục khí.

"Kia nhất định là cung điện của giáo chủ các ngươi." Kỳ Ngôn chỉ vào chỗ nọ, cảm thấy chính mình đoán đúng rồi.

Nào biết Lâu Cốt Tu nhàn nhạt nhìn lướt qua, khoát tay tùy ý chỉ:"Sai rồi, nơi đó mới đúng."

Kỳ Ngôn trừng mắt nhìn thạch ốc bình thường đến không thể bình thường hơn kia, vẻ mặt khiếp sợ:

"Giáo chủ các ngươi thật bình dân a, cư nhiên ở phòng giống như của đám ma tu kia...... Ân, ta nên hướng giáo chủ các ngươi học tập theo thôi."

Lâu Cốt Tu có chút muốn trợn trắng mắt, bất quá hắn lại bị chỗ khác trong lời Kỳ Ngôn nói hấp dẫn: "Học tập giáo chủ chúng ta?"

"Đúng vậy, ta muốn đem sương phòng hạ nhân nhà ta thay đổi giống sương phòng ta!"

Mắt Lâu Cốt Tu nhìn phía trước, không nói lời nào.

Dọc theo đường đi, Kỳ Ngôn chỗ nào cũng ngó qua, chỗ nào cũng sờ sờ, cuối cùng dưới ánh mắt không vui của Lâu Cốt Tu, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Đi liền một mạch không đến vài phút, Kỳ Ngôn lại bắt đầu lảm nhảm.

"Vị huynh đệ này, ngươi gọi là gì? Ngươi xem ngươi đi, tiếp đãi ta giống như tiếp đãi thân nhân, có thể thấy lễ tiết các ngươi được Ma giáo dạy không tồi a. Chờ ta gặp giáo chủ các ngươi, ở trước mặt hắn khen ngươi một chút."

Mắt Lâu Cốt Tu nhìn thẳng, bước lên thềm đá, từng bước một mà đi tới.

"Đúng rồi, ta còn chưa thấy muội muội ta đâu? Hiện tại nàng đang ở cùng giáo chủ các ngươi sao?"

"Hơn nữa ngươi đi như vậy rất mệt nha, thềm đá này dài lắm đó."

"Nếu không ta dùng khinh công mang ngươi đi?"

Lâu Cốt Tu tức giận vừa định quay đầu lại mắng y câm miệng, liền cảm giác bên hông bị nhẹ nhàng vòng lấy, ngay sau đó một cổ chân khí phát ra, trong nháy mắt, chính mình cùng Kỳ Ngôn đã trên không trung.

Đường đường là giáo chủ Ma giáo, thế nhưng lại bị một tên tu giả chính đạo bế lên để bay?!

Vừa định vận dụng chân khí đánh phá Kỳ Ngôn, liền cảm giác chỗ bả vai của mình truyền đến một trận âm thanh.

"Ai nha, ngươi cao quá a, ta mới đến bả vai ngươi thôi à, nhìn không thấy đường!"

Lâu Cốt Tu thầm hô một tiếng "không ổn", nhanh chóng quay đầu nhìn thẳng đường, lại phát hiện hai người bọn họ bay thẳng tắp hướng về một chỗ vách núi, đã không còn kịp né tránh nữa rồi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi chuẩn bị đâm phải vách núi, Kỳ Ngôn dùng sức trên cánh tay, mạnh mẽ vận dụng chân khí đem chính mình cùng Lâu Cốt Tu thay đổi vị trí. Giây tiếp theo, đau đớn che trời lấp đất từ sau lưng lan tràn ra, đau đến sắc mặt Kỳ Ngôn trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.

Hai người ngã xuống trên mặt đất, Lâu Cốt Tu hơi chật vật đứng lên, hung tợn mà nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn cuộn tròn trên mặt đất đau đến không đứng dậy được, thấy trong mắt y mờ mịt nước mắt, tức giận trong lòng vậy mà tiêu hơn phân nửa.

"Ngô...... Đau quá a! Đau chết mất......" Kỳ Ngôn cau mày, nói chuyện cũng đứt quãng.

Thần sắc Lâu Cốt Tu quạnh quẽ nhìn y, sau một lúc lâu, lộ ra một nụ cười:

"Đi thôi, ta mang ngươi đi trị thương."

"Nhưng ta không thể dùng khinh công......"

Kỳ Ngôn vẻ mặt đưa đám, nói thẳng không cố kỵ:

"Chỉ trách ngươi quá cao, nếu không ta làm sao có thể không nhìn thấy đường......"

Giọng nói hạ xuống, đã thấy Lâu Cốt Tu không chút do dự xoay người, không nói hai lời liền đi xa, biến mất trong tầm mắt Kỳ Ngôn.

"......"

Kỳ Ngôn bị vứt bỏ còn đang lau nước mắt, nghĩ thầm chờ chỗ đau giảm bớt một chút, mình đi theo sau là được, dù sao cũng đã biết giáo chủ bọn họ ở gian thạch ốc nào rồi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Dưới sự lẩm nhẩm mãi ma chú " chờ một lát liền không đau nữa ", " lập tức sẽ không đau nữa ", " ngoan ngoãn thì sẽ không đau, không đau nữa đâu " Trong lòng như vậy, Kỳ Ngôn quả thực không đau, thần chí y mơ hồ, nhẹ nhàng thở ra, sau đó yên tâm ngủ mất......

Đúng vậy, trong quá trình chờ đợi, Chu công xâm nhập vào trí óc, mê loạn lý trí, làm y nghênh ngang ngủ trên địa bàn của Ma giáo.

Ma tu đi ngang qua tỏ vẻ thực mộng bức, tên tu giả chính đạo này quả nhiên là một tên ngốc tử.

Một bên khác, Lâu Cốt Tu thay trường bào bị dính đầy bụi đất trong sương phòng, phân phó hạ nhân hầu hạ bản thân tắm gội, sau đó mặc một kiện hoa phục màu tím nhạt vào, chỉnh chỉnh tề tề đi đến phía một phòng khác trong cung điện.

Đi tới cửa, Lâu Cốt Tu rất có lễ tiết mà gõ gõ cửa, thẳng đến bên trong truyền đến một giọng nữ như chuông bạc nhỏ.

"Tiến vào."

Lâu Cốt Tu đi vào, chỉ thấy Triển Nghê Thường lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, mặt nghiêng đạm mạc mà thương cảm. Mắt nhìn thẳng chim chóc bay múa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Trào phúng gợi lên khóe miệng, Lâu Cốt Tu đi qua, cường ngạnh nhéo cằm nàng, làm nàng nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy như mực của mình.

"Sao đây, nhớ tình lang ca ca của nguơi rồi?"

Giống như bị chọc đến tâm sự trong lòng, Triển Nghê Thường thẹn quá hoá giận mà duỗi tay chụp bay bàn tay đang giam cầm cái cằm nàng của hắn:

"Liên quan gì đến ngươi?!"

"Đúng là không quan hệ gì đến ta......" Lâu Cốt Tu dạo bước đi đến trước bàn, rót cho mình một ly trà ấm, lời nói ra lại có ẩn ý: "Ngươi chờ đợi ở trong phòng cả ngày như vậy, làm sao biết được sự tình bên ngoài đây?"

Triển Nghê Thường quay đầu nhìn qua, trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất hảo: "Cái gì?"

"Hôm nay có tu giả nghiêm đạo mạo phạm cấm địa Ma giáo, bị loạn đao chém chết......"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Triển Nghê Thường lập tức đứng lên, hai tròng mắt mở to, thịnh nộ trừng mắt nhìn Lâu Cốt Tu: "Ngươi nói cái gì?!"

Lâu Cốt Tu thong thả ung dung dùng trà, khóe miệng câu lên cười khẽ, tà mị mà tràn ngập dụ hoặc đảo mắt qua: "Ta nói, bị loạn đao chém chết."

"Tiểu Ngôn ca ca!" Sắc mặt giả vờ mạnh mẽ của Triển Nghê Thường suy sụp, nước mắt như suối nước vỡ đê, nháy mắt đã chảy xuống dưới.

Rất có hứng thú xem Triển Nghê Thường biến hóa, chiếu theo lời Lâu Cốt Tu mà nói, chết một mạng người, bất quá chỉ bình thường như thời tiết hôm nay sáng sủa như cũ mà thôi, không cần kinh thiên động địa, cũng không cần trách trời thương dân.

"Được rồi, khóc cũng đã khóc, về sau chặt đứt tưởng niệm kia đi." Lâu Cốt Tu cười nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại ngạnh sinh giống như mặt quỷ bắt hồn đến từ địa ngục.

"Ngươi là đồ ác ma!" Lúc này Triển Nghê Thường mới nhớ tới đầu sỏ gây tội, nàng kêu gào xông tới, lại bị một ngón tay của Lâu Cốt Tu đánh trở về.

Nháy mắt phun ra một ngụm máu bầm, Triển Nghê Thường biết, tuy rằng Lâu Cốt Tu dùng chân khí, lại không hạ nhẫn tâm thương tổn mình, nhưng tu vi nàng còn thấp, vẫn bị thương đến nội tạng như cũ, không nghỉ ngơi mấy ngày là không thể xuống giường.

Lâu Cốt Tu thấy nàng hộc máu, tâm tình không biến hoá gì lớn, hắn cau mày, nhẹ sách một tiếng, xoay người rời đi.

Phân phó ma y đi chẩn trị cho Triển Nghê Thường, trở lại sương phòng, hắn ngồi trên chủ vị, day ấn đường, làm như mỏi mệt thở dài.

Ước chừng mười lăm phút sau, hắn vẫy vẫy tay, gọi tỳ nữ đang chờ một bên tới.

"Tu giả chính đạo kia như thế nào rồi?"

"Hồi giáo chủ, y ngủ rồi." Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"......"

Ha hả, thì ra gan tên ngốc tử kia không nhỏ chút nào.

Cân nhắc một chút, Lâu Cốt Tu hướng tỳ nữ xua xua tay: "Chuyển y đến Hắc tháp đi."

Trong lòng tỳ nữ kinh ngạc, không lui xuống liền, mà là phồng lá gan, thật cẩn thận mà giương mắt nhìn Lâu Cốt Tu một cái.

"Làm sao vậy?" Lâu Cốt Tu nhíu mày.

Tỳ nữ liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi: "Muốn...... cho người nọ một cái thảm không ạ?"

Giây tiếp theo, lưu li trản(*) trong tầm tay Lâu Cốt Tu lập tức dừng ở trên mặt đất, vỡ thành mảnh ngọc đủ mọi màu sắc.

Tỳ nữ vội vàng quỳ xuống, sợ hãi dập đầu: "Giáo chủ thứ tội!"

"Tự mình đi lãnh phạt." Thanh âm Lâu Cốt Tu không lạnh không đạm truyền đến, bình tĩnh không có một tia phập phồng.

"Dạ!"

Không dám ở lâu, tỳ nữ nhanh chóng đứng lên, cung kính mà không mất tốc độ rời đi.

Lâu Cốt Tu nhìn hướng tỳ nữ rời đi, khóe miệng gợi lên một độ cung không rõ ý vị, dần dần cao hơn.

"A, đồ ngốc."

Chú thích:

lưu li trản(*)

lưu li trản


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.