Ngày qua đêm tới, câu nguyệt cong cong (*), biến mất ở phía chân trời, đổi lấy ánh sáng tươi mới.
(*)Câu nguyệt cong cong: vầng trăng cong như lưỡi câu
Cửa gỗ duy nhất trong Hắc tháp bị đẩy ra, Lâu Cốt Tu vẫn một bộ trường bào như cũ đi vào, không khí hòa lẫn với khói bụi.
Thấy trong lâu vô cùng yêu tĩnh không một tiếng động, Lâu Cốt Tu tỏ vẻ thật vừa lòng.
Làm lơ khung xương rơi đầy đất, Lâu Cốt Tu đi lên tầng hai, biết rõ vị trí Ngao Luân nghỉ ngơi, khi ánh mắt chạm đến chỗ ấy, Lâu Cốt Tu khiếp sợ trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn người dựa vào trên bụng Ngao Luân, cùng với bầu không khí hoà thuận vui vẻ này.
Tựa hồ cảm giác được hơi thở của Lâu Cốt Tu, giây tiếp theo Ngao Luân liền mở mắt ra, nhìn thấy Lâu Cốt Tu cách đó không xa, dường như lấy lòng hừ hừ hai tiếng, không có lập tức đi tới, mà là ghé vào chỗ cũ như trước.
Ngao Luân liếm móng vuốt rửa mặt, không có phản ứng đối với lời nói của Lâu Cốt Tu, nhưng thật ra cái đuôi càng phất càng nhanh.
Gương mặt người ngủ say ngẫu nhiên cọ cọ trên cái bụng, cau mày hừ hừ hai tiếng, chuẩn xác bắt lấy cái đuôi kia, ôm ôm trong lồng ngực mình.
Ngao Luân: "......"
Lâu Cốt Tu: "......"
Đôi mắt hơi híp lại lộ ra một tia ẩm đạm, Lâu Cốt Tu đi tới, nhẹ vỗ về cằm Ngao Luân.
"Ngươi thích y sao?"
Ngao Luân chớp chớp mắt, cọ cọ trên đùi hắn.
Lâu Cốt Tu nhìn bộ dáng lấy lòng này của nó, nhẹ nhàng cười: "Nếu Ngao Luân thích, vậy thì giữ y ở lại đi."
Ngao Luân hừ mũi một cái, lộ rõ vẻ hài lòng của nó.
Tầm mắt hơi đổi, Lâu Cốt Tu nhìn về phía Kỳ Ngôn đang ôm cái đuôi Ngao Luân ngủ say sưa không chút phòng bị, đuôi lông mày hơi nhướn lên, tâm tình không tồi vươn tay ra nắm lấy cái mũi nhỏ tinh xảo của y.
Thấy y bởi vì không thở nổi mà dần dần mở mắt, Lâu Cốt Tu mới buông tay ra.
"Ngô...... Ai bóp mũi ta......"
"Ta."
"Ai?" Kỳ Ngôn quơ quơ đầu, mới hoàn toàn mở mắt ra, tiến đến trước mặt Lâu Cốt Tu, nhìn khuôn mặt tuấn tú xuất thần của hắn.
Trong lúc nhất thời, khoảng cách giữa hai người không quá năm centimet, thần sắc Lâu Cốt Tu chợt loạn, thế nhưng tim đập nhanh hai nhịp.
"Ai đây? Ngươi không phải là ma tu rất có lễ phép kia sao!" Trong lúc Lâu Cốt Tu hoảng loạn hết sức, đầu Kỳ Ngôn lùi về sau, ngây ngốc cười.
Biểu tình Lâu Cốt Tu đè nén nhìn y một cái, hừ nói: "Tỉnh rồi thì chuẩn bị nhanh chạy đi cho Ngao Luân ăn."
"Cái gì? Ngươi... ngươi... ngươi muốn đem Đại Tra Tử giao cho ta chiếu cố sao?!" Kỳ Ngôn vui vẻ.
"...... Đại Tra Tử?" Lâu Cốt Tu nghiến răng nghiến lợi lặp lại, không cần hỏi cũng biết đây là tên mà y đặt cho Ngao Luân!
Kỳ Ngôn gật gật đầu, khẳng định nói: "Ngươi xem các ngươi, đều không chịu đặt tên cho Đại Tra Tử, để cho nó gọi là Ngao Luân, quả thực là phí phạm của trời a!"
"Trên đời này chỉ có một con Ngao Luân, gọi Ngao Luân là được rồi!"
"Các ngươi như vậy thật không thân thiết chút nào! Gọi là Đại Tra Tử mới đúng!"
"Ngao Luân."
"Đại Tra Tử!"
"Ngao Luân."
"Đại Tra Tử... Đại Tra Tử... Đại Tra Tử!" Kỳ Ngôn bắt đầu chơi xấu: "Đại Tra Tử là cháo khi còn nhỏ ta ăn qua, ăn rất ngon, đó còn là hồi ức tốt đẹp của ta."Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Lâu Cốt Tu đạm mạc liếc y một cái: "Tên ngu ngốc này, ai quản hồi ức khi nhỏ của ngươi làm gì"
Dường như Ngao Luân đối với cuộc khắc khẩu ấu trĩ bên này không có hứng thú chút nào, nó cũng chẳng quan tâm đến tên của chính nó nữa. Ngạo nghễ rửa sạch xong móng vuốt, Ngao Luân đứng lên, hình thể cao đến eo của Kỳ Ngôn phá lệ linh hoạt mà vòng qua hai người, thong thả ung dung đi về phía thang lầu.
Con ngươi Lâu Cốt Tu nhàn nhạt nhìn Kỳ Ngôn một cái, khẽ cười một tiếng: "Ngao Luân muốn giữ ngươi lại, vậy liền lưu lại đi."
Kỳ Ngôn không cảm kích hừ lạnh:"Các ngươi nuôi Đại Tra Tử trong căn phòng đầy tro bụi này, quá cẩu thả rồi!"
"Không liên quan đến ngươi."
"Kêu giáo chủ các ngươi tới đây! Ta muốn cùng hắn nghiêm túc thảo luận một chút như thế nào là chăn nuôi Ngao Luân!"
Lâu Cốt Tu nhấc chân đuổi theo bước chân Ngao Luân, không thèm để ý tới Kỳ Ngôn đang kêu gào.
Đương nhiên Ngao Luân không phải nuôi ở chỗ này.
Đến khi Kỳ Ngôn tận mắt nhìn thấy Ngao Luân xuyên qua vách tường dưới tầng một bát giác lâu, trừng mắt đến cả người đều ngốc.
"...... Này, đây là có chuyện gì?" Kỳ Ngôn chỉ vào mặt tường kia, nói năng lộn xộn.
Lâu Cốt Tu cũng không thèm nhìn y, thẳng tắp xuyên qua tường, thân ảnh thon dài nháy mắt biến mất.
Kỳ Ngôn:......
—— Đây là cái gì? Ảo thuật hả trời?!
Sau một lúc lâu cân nhắc, Kỳ Ngôn nhấp môi, ôm thử tâm lý một bước đi một bước dừng mà tiến về phía mặt tường kia, chậm rãi vươn cánh tay sờ sờ, quả thực cảm giác được một cổ chân khí cường đại ngưng lại ở chỗ này, phảng phất như có người cố tình làm như vậy, để qua mắt người ngoài.
Thì ra không phải là ảo thuật, mà là chân khí được định hình chế tạo, tạo ra ảo ảnh.
Lúc này Kỳ Ngôn liền yên tâm hơn nhiều, ho nhẹ khụ khụ, che dấu sự ngu ngốc và hoảng loạn vừa rồi của bản thân, nâng bước chân lên, thúc đẩy ra một tia chân khí hộ thể, chuẩn bị thỏa đáng xong mới xuyên qua bức tường chân khí giấu tai mắt người kia.
Cảnh tượng âm u xung quanh nháy mắt biến mất, thay vào đó là non xanh nước biếc, trúc xanh cùng với dương liễu lả lơi theo gi, một dòng suối nhỏ kéo dài không có điểm cuối. Trên một mảnh cỏ màu xanh lục, Lâu Cốt Tu mặc áo đen lười nhác ngồi ở chỗ kia, mà Ngao Luân cũng vậy, lười biếng nằm trên cỏ, dùng móng vuốt khảy mấy cây cỏ xanh cao lớn.
Kỳ Ngôn bị cảnh sắc này làm cho sợ ngây người, y há miệng thở dốc, ánh mắt dừng trên người Lâu Cốt Tu ở nơi xa, thần sắc phức tạp mà mím môi.
Sau một lúc lâu cân nhắc, Kỳ Ngôn đi qua, ngồi ở bên người Lâu Cốt Tu: "Cái kia......"
Lâu Cốt Tu lạnh nhạt nhìn y, khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi thật sự là thiếu gia của Kỳ gia?"
Quá ngu ngốc và chất phác!
Giọng nói hạ xuống, Lâu Cốt Tu rõ ràng cảm giác được tâm tình người bên cạnh trầm xuống.
Kỳ Ngôn rũ đầu, hắn bấy giờ lại cảm thấy y thật sự ngờ nghệch cùng suy sụp.
"Ngươi cũng cảm thấy ta không giống thiếu gia sao?" Thanh âm trầm thấp lộ ra một tia ủy khuất: "Ta không rõ thiếu gia rốt cuộc phải như thế nào, nhưng bọn họ đều nói bộ dáng của ta không giống một thiếu gia."
" Phụ thân nói ta, nương ta nói ta, thúc bá nói ta, có đôi khi ta còn có thể nghe thấy gia phó (*)cũng lén nói ta không giống một thiếu gia một chút nào......"
(*) gia phó: người hầu
Lâu Cốt Tu không để ý tới y, nhẹ nhàng xoa cái bụng của Ngao Luân lộ ra bên ngoài do ngửa lên.
"Ta làm không đúng sao? Ngươi xem ta, vô cùng soái, lại là Thiên Linh Căn, tu luyện chân khí cũng không tồi, ta còn có tiền...... Vậy thì tại sao không giống thiếu gia chứ?"
Tay đang vuốt bụng dừng một chút, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng ở trên đám lông màu đen dày vô cùng nổi bật.
"Bọn họ cứ thích lôi thiếu gia của các nhà khác ra so cùng ta, bọn họ có thể so sánh với người thân thiện như ta không chứ?"
"Ngay cả ngươi cũng hoài nghi, kỳ thật ngươi ngẫm lại đi, vứt bỏ bộ dáng thiếu gia trong lòng các ngươi đi, ngược lại nhìn rõ ta, sẽ cảm thấy ta mới là thiếu gia chân chính."
"Ta chính là muốn cho những người không có mắt khác nhìn rõ ta."
Sau khi nói hết một tràng, Kỳ Ngôn rầu rĩ cúi cằm, nhìn cành liễu phương xa bị gió nhẹ thổi bay.
[Độ hảo cảm của Lâu Cốt Tu đối với Kỳ Ngôn +25, độ hảo cảm hiện tại: -30]
Thời gian phảng phất như dừng lại vào giờ phút này, không khí cũng đọng lại, hai người ngồi cạnh nhau đều không nói gì, trầm mặc mà ngồi.
Quên đi tuổi tác, quên đi phàm trần, quên đi thân phận......
Cứ an nhiên ngồi như vậy, thật ra cũng là một chuyện đẹp đẽ trên thế gian.
Đột nhiên, một bên vai nặng xuống, Lâu Cốt Tu hơi hơi nghiêng đầu, liền thấy gương mặt gần trong gang tấc của Kỳ Ngôn, trầm ổn, yên tĩnh mà tốt đẹp.
Nếu là trước kia, Lâu Cốt Tu sẽ đẩy y ra. Nhưng những lời y vừa mới nói kia, hiển nhiên có tác dụng.
[Độ hảo cảm của Lâu Cốt Tu đối với Kỳ Ngôn +30, độ hảo cảm hiện tại: 0]
Tên thiếu gia ngốc của nhà ai này, nếu không ai muốn, vậy thì để mình giữ y lại xem như lạc thú cũng tốt.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh