Âm thanh thình lình xuất hiện làm thân thể Kỳ Ngôn đang ngồi thẳng liền cứng đờ, nhanh chóng đem tầm mắt dời qua, chỉ thấy Lâu Cốt Tu lẻ loi đứng một mình ở cửa, mặt âm trầm lại không mất đi vẻ tuấn mỹ, khóe môi treo lên nụ cười nhạt giống như thường lệ.
Đối với những người khác mà nói Lâu Cốt Tu chỉ là người xa lạ, lại càn rỡ đẩy cửa đi vào như vậy, Thành Kha cùng Vinh An Thăng đứng lên trước tiên, bảo hộ nữ giới ở sau người, phát ra chân khí vận sức chờ phát động, cảnh giác nhìn Lâu Cốt Tu.
Cảm nhận được chân khí của bọn họ, Kỳ Ngôn không có thời gian khiếp sợ, vội vàng đi đến chính giữa: "Thành Kha, An Thăng, đây là bằng hữu của ta!"
"Bằng hữu?" Thành Kha cùng Vinh An Thăng liếc nhau, nhướng mày hoài nghi.
"Đúng, là bằng hữu của ta!" Kỳ Ngôn cường điệu, xoay người giữ chặt tay Lâu Cốt Tu kéo đi ra ngoài: "Ta ra ngoài một chuyến, các ngươi cứ ăn đi."
Làm lơ những người khác kêu to, Kỳ Ngôn lôi kéo Lâu Cốt Tu một đường bay nhanh, không đầu không đuôi tùy ý tiến vào một nhã gian không có người.
Buông tay Lâu Cốt Tu ra, Kỳ Ngôn nhìn hắn, nở một nụ cười phát ra từ nội tâm: "Ngươi tới tìm ta?"
Lâu Cốt Tu lạnh nhạt quét mắt liếc y một cái: "Còn nhớ đến Triển Nghê Thường?"
Nghe vậy, Kỳ Ngôn giả vờ ngẩn ra, ngay sau đó xua tay nói: "Ai nha, biết Nghê Thường sống tốt như vậy ta còn nhớ cái gì. Ta nói mấy lời kia chủ yếu là để chọc tức Triển Nhu Đại."
Lâu Cốt Tu phất tay áo ngồi vào ghế, không trả lời.
Kỳ Ngôn thở dài, biết hắn là muốn để cho mình tiếp tục nói, liền từ từ nói: "Triển Nhu Đại đối xử với Nghê Thường không tốt, hiện tại Nghê Thường không còn nữa, nàng ta càng thêm càn rỡ. Nàng là thứ nữ, lại vọng tưởng thay thế được đích nữ. Ta nhắc tới Nghê Thường chỉ là muốn làm rối loạn tâm tư của Triển Nhu Đại mà thôi."
[Độ hảo cảm của Lâu Cốt Tu đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 5]
Sắc mặt Lâu Cốt Tu tốt hơn rất nhiều, nhưng hắn chỉ ngắm nghía tay vịn ghế bằng gỗ màu đỏ, cũng không nói chuyện với Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn thò mặt qua, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia hồng nhuận:
" Lúc ở trên du thuyền ta còn tìm ngươi rất lâu đó, ngươi tới khi nào vậy?"
Lâu Cốt Tu hừ lạnh một tiếng: "Ta tới đặt mua thức ăn cho Ngao Luân."
"Giáo chủ của các ngươi thả cho ngươi đi sao?" Kỳ Ngôn trong lòng vui vẻ: "Có thể ra ngoài bao lâu? Cùng ta ăn bữa tối đi!"
Đuôi lông mày hơi nhướn lên, nhìn tên công tử ngốc nghếch này, tâm tình Lâu Cốt Tu sáng lên.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Không ăn, ta tới để thông báo cho ngươi, ngày 16 tháng này, giáo chủ của chúng ta với Triển Nghê Thường thành thân, mời ngươi đến tham dự tại Ma giáo."
"Rốt cuộc cũng muốn thành thân rồi?" Trên mặt vị công tử ngốc nghếch tràn đầy tươi cười, hoàn toàn không giống với nụ cười vừa rồi, càng rạng rỡ thêm: "Thành thân vậy thì tốt rồi, tóm lại là có cưới hỏi đàng hoàng, đừng khi dễ Nghê Thường của chúng ta đấy."
"Đương nhiên, giáo chủ chúng ta sao có thể bạc đãi một nữ nhân." Lâu Cốt Tu đổ trà ra ly, uống một mình.
Kỳ Ngôn híp mắt nhìn hắn, xem như đồng ý lời hắn nói.
Uống xong mấy ngụm, Lâu Cốt Tu đã bị tầm mắt cực nóng kia nhìn chằm chằm đến phát run, hắn buông chén trà, nhàn nhạt nhìn Kỳ Ngôn.
"Nhìn ta làm gì?"
"Nhìn một chút thôi." Tay Kỳ Ngôn chống cằm, nghiêng đầu không chớp mắt mà nhìn hắn chằm chằm, trong mắt có ánh sáng nhàn nhạt.
Lâu Cốt Tu vươn ngón tay thon dài, khớp xương đẹp vô cùng, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm cái tay kia chuyển qua đỉnh đầu của mình, sau đó không nhẹ không nặng gõ xuống.
"Tên ngốc này."
Y nghe được Lâu Cốt Tu hừ nhẹ một tiếng.
Kỳ Ngôn không thèm để ý, mặc dù bị kêu là tên ngốc, cũng dễ nghe lắm mà.
Lâu Cốt Tu nhìn bộ dáng ngây ngốc của y, vậy mà cảm thấy hứng thú, nhẹ câu khoé miệng hỏi: "Gọi ngươi là tên ngốc ngươi cũng không tức giận?"
"Người khác gọi đương nhiên ta sinh khí, ngươi gọi thì không có việc gì."
Tiếng nói của ngốc thiếu gia vang vọng trong nhã gian, sạch sẽ mà không mang theo một tia tạp chất, giống như khe suối nhỏ chảy róc rách bên cạnh rừng trúc, dòng chảy rất nhỏ, xuyên vào lòng người mang theo sự mê hoặc trần gian.
Lâu Cốt Tu ngẩn người, hắn không biết nên đáp lại ngốc thiếu gia này như thế nào.
Trong phòng đột nhiên im lặng, không gian nhỏ như vậy, bầu không khí đọng lại làm hai người trở nên xấu hổ.
Kỳ Ngôn thu hồi tầm mắt, gục đầu xuống.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy âm thanh của y thật cẩn thận, chậm rãi vang lên.
"Ta nói ta thích ngươi, ngươi sẽ xem ta là quái nhân sao?"
"Đừng sợ, ta không phải đoạn tụ*...... Ta chỉ thích ngươi thôi."
(*): Nghĩa là yêu người cùng giới. Hay còn gọi là đồng tính. Từ này các bạn nghe nhiều rồi nền mình không giải thích nữa.
"Nếu làm cho ngươi bối rối, vậy thì coi như ta chưa từng nói những lời này đi."
......
Lâu Cốt Tu trầm mặc làm Kỳ Ngôn cảm thấy hít thở không thông, như thể không khí quanh mình có hạn, vô pháp lưu động.
(*) vô pháp lưu động: dòng không khí không thể chảy được, nghĩa Hán Việt ngắn gọn mà hay hơn nên mình để nguyên.
Nói đến đây, Kỳ Ngôn đã không còn lời nào để nói, y đứng lên, hy vọng Lâu Cốt Tu có thể gọi y lại, một bước rồi một bước đi ra ngoài.
Đáng tiếc, thẳng đến khi y đi tới ngoài cửa, đóng lại cánh cửa kia, cũng không nghe thấy tiếng gọi nào.
Chỉ cần một tiếng, y có thể dừng lại, thật sự.
[Độ hảo cảm của Lâu Cốt Tu đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 20]
Đây là sau một ngày nào đó, khi Kỳ Ngôn ở nhà mơ màng sắp ngủ, vang lên nhắc nhở của độ hảo cảm.
Kỳ Ngôn không để ý đến, cũng không vì lần nhắc nhở này của độ hảo cảm mà vui vẻ, chỉ là trở về quy luật sinh hoạt trước kia, mỗi ngày làm chuyện mình nên làm, khiến cho Thành Kha ở trước mặt y ồn ào rằng y không thú vị gì cả.
Lâu Cốt Tu giấu diếm thân phận, không cho Kỳ Ngôn biết mình chính là giáo chủ. Vậy thì Kỳ Ngôn liền đi theo đường của hắn, cùng hắn đi từng bước, chờ đợi một cơ hội, đem những chuyện trước kia bóc ra, sau đó tiến hành công lược.
Nếu nói Kỳ Ngôn đang bện một cái võng đem giam Lâu Cốt Tu lại thì Lâu Cốt Tu bên này chính là bện một võng lớn hơn bao vây toàn bộ Thương Vân đại lục.
Thời gian như cánh hoa tàn, rơi vào trong bùn đất hóa thành chất dinh dưỡng.
Trong nháy mắt, ngày 16 nhanh chóng đã tới. Hôm nay là ngày lành, mặc kệ là hoàng lịch hay xem phong thuỷ, đều nói đây là ngày lành.
Hôm nay số công tử, tiểu thư kết thân không ít, trên đường đã có vài đợt có tám con ngựa trắng đính hoa hồng, âm thanh chiêng trống vang trời, kiệu hoa càng là một tòa so với một tòa tinh xảo hơn, bên đường viền kiệu đều nạm hồng sa tơ vàng.
Thời gian Kỳ Ngôn rời nhà đã rất lâu rồi, một mình một người đi bên đường, nhường đường cho đội ngũ đón dâu qua đường, trùng hợp gặp được Thành Kha mới từ chỗ ôn nhu hương nào đó đi ra.
(*) ôn nhu hương: nơi có mỹ nhân, thường là thanh lâu, kỹ viện...
"Này? Sáng sớm mà ngươi đã đi đâu vậy?" Thành Kha đi tới hỏi.
Kỳ Ngôn liếc hắn ta một cái, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Ngươi về nhà tắm gội nhanh chút đi, trên người tất cả đều là hương vị son phấn không à, không sợ Thành thúc lấy gia pháp ra phạt sao?"
"Ông ấy không dám đâu, tổ nãi nãi ta còn ở đây mà." Thành Kha cợt nhả: "Lúc ông ấy còn trẻ cũng giống ta bây giờ thôi, ta giống ông ấy như vậy, ông ấy còn dám đánh ta sao?"
" Ăn nói hàm hồ." Kỳ Ngôn thở dài, mấy chuyện dèm pha của trưởng bối sao có thể tùy tiện nói ra bên ngoài như vậy.
"Còn chưa nói hết đâu, ngươi đi đâu đó?" Thành Kha hỏi.
"Ta đi lên núi tu luyện." Kỳ Ngôn trả lời thiên y vô phùng.
(*) thiên y vô phùng: áo trời kín kẽ không chỗ thủng.
"Lại lên núi?" Thành Kha khoa trương trừng mắt: "Trên núi có hồ ly tinh nào đó câu dẫn ngươi đúng không?"
Mỗi lần cái miệng thiếu đánh này của Thành Kha nói ra đều có thể khiến cho Kỳ Ngôn tức đến cạn lời.
Vươn tay vỗ vỗ bả vai Thành Kha, Kỳ Ngôn vòng qua hắn ta, bảo đảm nói: "Yên tâm đi, nếu thực sự có hồ ly tinh, ta nhất định sẽ mang ngươi lên đó."
Nói xong, liền theo hướng ngược lại với Ma giáo mà đi.
Vì tránh cho những người khác hoài nghi, Kỳ Ngôn lựa chọn hướng ngược lại với Ma giáo, đến lúc đó còn phải vòng một khúc lớn quanh thành.
Tiểu tử Thành Kha kia theo không kịp, xung quanh cũng không có những người khác vận dụng chân khí giấu hơi thở, Kỳ Ngôn bay lên một cái, nhẹ nhàng chạm trên mấy đại thụ thô tráng một chút, liền nhẹ như hồng mao hướng Ma giáo bay đi.
Trong Ma giáo, không khí đám cưới đã có đủ, đám ma tu tuy máu lạnh, nhưng cũng là người sống sờ sờ, gặp được chuyện đáng vui mừng như này, đương nhiên cũng bị tâm tình ảnh hưởng vài phần.
Chẳng qua, tân nương này là bị bắt, cái này thì xem như không tính......
Tỳ nữ vừa mới hầu hạ giáo chủ dùng đồ ăn sáng xong liền rời đi, lau lau cái trán, sờ soạng tay đầy mồ hôi lạnh.
Tâm tình giáo chủ hôm nay thế nào lại vô cùng kém vậy?