Tô Đát Kỷ một đường đi về phía toilet. Thời điểm đi ngang qua nhà vệ sinh nam, nàng bỗng nhiên dừng lại, mờ ám nhìn quanh chốc lát, đột nhiên đi vào!
Trông thấy cử chỉ khác thường của nàng, trong đầu Phó Cẩn Ngôn cơ hồ lập tức nhảy ra một câu,
"Vương Đại Phú đến tìm nàng!"
Hắn đi đến bên ngoài nhà vệ sinh nam, sờ súng đeo ở bên hông, lúc này mới cẩn thận lách mình đi vào.
Bên trong nhà vệ sinh nam rất trống, liếc nhìn khu vực bồn rửa tay cùng các chỗ mở cửa đều không có ai, cửa sổ thông khí cũng không có người vượt qua. Phó Cẩn Ngôn liền đưa ánh mắt vào bên trong hai cánh cửa đang khoá kia.
"Cốc cốc cốc!"
Hắn gõ cửa phòng đầu tiên.
Bên trong lập tức vang lên một cái âm thanh táo bạo,
"Ai vậy!!! Ông đây còn chưa có xả xong đâu!!! Chờ đi!!!"
Không phải.
Hắn lại gõ cửa phòng thứ hai.
"Đại huynh đệ có giấy không? Bên trong không có giấy, tôi ngồi đây một giờ rồi. Làm phiền huynh đệ lấy giùm tôi với..."
Vẫn như cũ, không phải.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Nơi này chỉ có năm phòng, những phòng khác đều không khóa cửa, không giấu được người.
Tô Mê kia, người đâu? Rõ ràng trông thấy nàng tiến vào mà?
Đôi mày rậm của Phó Cẩn Ngôn chăm chú nhăn đến một chỗ, cảm thấy cực kỳ quái.
Hắn bước nhanh về phía cửa sổ, muốn tìm xem có manh mối hay không. Thời điểm đi đến phòng chứa đồ ở phía cuối, cửa khép hờ, tuy nhiên nghe được một chút âm thanh kỳ quái. Editor: Miêu Bàn Tử
Âm thanh nho nhỏ, vụn vặt, quen thuộc!
Phó Cẩn Ngôn móc ra súng,
"Bành"
Không chút do dự đem cánh cửa kia đá văng ra, vừa định la lên,
"Không được nhúc nhích!"
Lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ ngây dại.
Sau cánh cửa không phải là Vương Đại Phú mà hắn kỳ vọng, chỉ có một mình Tô Đát Kỷ núp ở nơi hẻo lánh này, quần áo trong trạng thái nửa cởi.
Phó Cẩn Ngôn ngẩn người một chút, không có hiểu rõ tình huống. Người trong góc vừa thấy được hắn, trong mắt hình như có sao sáng xoẹt qua, giống như hồ ly gặp được con mồi, liền nhào tới ôm chặt lấy hắn.
"Cô làm gì vậy, buông tay!"
Phó Cẩn Ngôn vững vàng bị ôm chặt chẽ, cả người nàng đều dán lên, mỗi một tấc da thịt đầy lửa nóng quấn lên người hắn, mặc hắn đẩy làm sao, cũng không buông tay,
"Mau buông ra, bằng không thì tôi nổ súng!"
Súng trong tay trong nháy mắt sa đọa thành một cái công cụ hù dọa người khác.
Thế nhưng người trong ngực giống như đã mất đi lý trí, không có chút nào sợ hãi nòng súng dọa người kia, ngược lại còn như gặp được đồ chơi bảo bối gì, đem mặt dán vào, thỏa mãn rên lên tiếng,
"A~ thật thoải mái... thật... mát mẻ..."
Nòng súng đen nhánh cùng da thịt thiếu nữ trắng men, có một loại cuồng dã cùng kiều nộn va chạm nhau, tạo thành tương phản mãnh liệt.
Màu đen khiến người ta sợ hãi kia, càng sấn tới làn da tuyết nộn của nàng, cơ hồ liền phá cách.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Mồ hôi ướt tóc dài dính trên trán của nàng, giống như phù dung đẫm sương sớm, làn váy mỏng manh ôm sát bám vào thân thể mềm mại, lộ ra đường cong hoàn mỹ của nàng. Hai con ngươi nàng thỏa mãn híp lại, ánh mắt mơ màng, giống như con mèo con, dùng đầu đi cọ lấy nòng súng, cánh môi ướt đẫm có chút cong cong, khiến người khác muốn hôn lên.
Phó Cẩn Ngôn bị một màn trước mặt đánh vào thị giác, cổ họng rung động xiết chặt.
Đáng chết hơn là, thân thể Tô Đát Kỷ chẳng khác nào một con rắn mị hoặc, mềm mại không xương quấn lấy hắn, cơ hồ muốn tan vào trong thân thể của hắn.
Mềm mại thở dốc, tư thế nóng bỏng khiêu gợi, lại thêm mị hoặc ôm ấp triền miên, để nhiệt độ trong phòng chứa đồ nho nhỏ này thẳng tắp tăng vọt.
Trước đó, hắn chưa từng trải qua bất kỳ lần đùa giỡn nào giống như vậy, kịch liệt đến dụ hoặc. Mồ hôi trên trán Phó Cẩn Ngôn nhễu nhại rơi xuống, cảm giác định lực của mình đang dần dần xói mòn.
—— —— —— ——
Một cái kịch trường không đứng đắn đính kèm
*
Tô hồ ly nghi hoặc không thôi:
"A? Phó cảnh sát, anh đã cầm súng lục trên tay, như vậy giấu trong quần chính là gậy cảnh sát sao?"