"Nha ~ tôi còn tưởng rằng cái tên trộm nào mà dám phách lối cạy cửa giữa ban ngày như vậy. Thì ra là tiểu bảo mẫu tới làm việc nhà nha~ Tới tới tới~ thật vừa vặn, đem chén bát trên bàn rửa đi. Cũng mau mau đi lau nhà, cầm khăn lau rồi quỳ xuống đấy lau đi. Nếu cô làm hư một viên gạch, cô bán thân đều không bồi thường nổi đâu nha~!"
Vừa đối mặt với nhau, Tô Đát Kỷ liền phách lối đứng trước cửa sai sử nàng, không có chút khách khí nào.
Nghe xong những lời chứa hàm ý châm chọc mọi thứ mình đã nói với Phó Cẩn Ngôn, nguyên bản trong lòng Trần Hiểu Ý đang kìm nén bực bội liền thẹn quá hoá giận, lập tức bùng nổ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Cô là cái thá gì mà dám quơ tay múa chân với tôi? Tôi cho cô biết, coi như cô dùng thủ đoạn câu dẫn Phó ca, anh ấy cũng sẽ không yêu cô!"
Một màn này quá mức quen thuộc. Lúc trước đám nương nương trong hậu cung Trụ Vương chính là chỉ vào cái mũi của nàng mắng như thế.
Sau đó thì thế nào?
Còn không phải mình được sủng ái đến cuối cùng sao?
Tô Đát Kỷ dựa nghiêng ở cạnh cửa, xuất ra tư thái sủng quan lục cung, nhíu mày nhìn nàng,
"Không yêu tôi, chẳng lẽ lại yêu cái tiểu bảo mẫu muốn mặt không có mặt, muốn dáng người không có dáng người như cô? Hứ, vậy đầu óc hắn thật sự là ném đi, mắt bị mù! Không cần cũng được!"
"Cô!"
Trần Hiểu Ý vốn là cầm cờ đến hưng sư vấn tội*. Không nghĩ tới vừa xuất trận liền bị đánh cho một phát hoa rơi nước chảy, tức đến nỗi không chịu được,
*Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.
"Cô! Cô đừng có giở trò khua môi múa mép. Tôi cảnh cáo cô, cách xa Phó ca ra!"
"Ai nha~ cô là ai a~, tôi nói chuyện cùng với tiểu Phó, cô quản được sao?"
Tô Đát Kỷ hoa lệ ném cho ả một cái liếc mắt, chẳng thèm để ý ả lớn tiếng cảnh cáo. Editor: Miêu Bàn Tử
Cái xưng hô thân mật này, gợi lên ký ức không vui của Trần Hiểu Ý. Thời điểm tối hôm qua gọi điện cho Phó Cẩn Ngôn, lúc ấy nữ nhân này chính là gọi hắn như vậy.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua hai người bọn họ triền miên, hai mắt Trần Hiểu Ý đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi,
"Tiện nhân! Đều bị nam nhân chơi nát, còn dám tới làm bẩn Phó ca. Cô không biết liêm sỉ! Cô không xứng với anh ấy!"
Tô Đát Kỷ che miệng cười đắc ý không thôi,
"Đúng rồi, nam nhân ngủ qua với tôi, không có một trăm cũng có bảy tám chục. Thế nhưng Phó ca của cô liền ưa thích tôi, không thích cái tiểu bảo mẫu thuần khiết không tì vết như cô đâu. Cô nói có tức hay không?"
"Dâm phụ!"
Người mình đặt trên đầu trái tim bị vũ nhục như thế, máu nóng toàn thân Trần Hiểu Ý đều vọt tới đỉnh đầu, vung tay về phía gương mặt xinh đẹp động lòng người kia.
"Ba!"
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Người che mặt lại là Trần Hiểu Ý.
Tô Đát Kỷ tay mắt lanh lẹ, trước tiên đem ả tát một cái vững vàng.
"Cô lại dám đánh tôi! Tôi liều mạng với cô!!!"
Trần Hiểu Ý sửng sốt vài giây, mới hét lên một tiếng. Một đầu xù tức giận công tâm như trâu điên, hướng nàng vọt tới.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thế nhưng Tô Đát Kỷ nói một câu, liền để động tác của nàng im bặt dừng lại.
"Đây là chó cùng rứt giậu a? Không biết Phó ca sau khi biết cô không ngoan ngoãn nghe lời chạy về rồi chạy đến, còn đánh nữ nhân của hắn, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đây~?"