Lệ Tiểu Nam đã chết tròn năm ngày. Người đàn ông kia cứ ôm xác của cô ròng rã năm ngày như vậy, không ăn không uống. Nếu không phải thỉnh thoảng lông mi của anh còn chớp lên, có lẽ không ai cho rằng anh còn sống.
Ánh mắt anh đơ ra mà trống rỗng, nhưng vẫn luôn chăm chú vào thi thể trong lồng ngực không hề rời đi -- một thi thể đã sớm không còn nhiệt độ.
Nhìn lâu, sẽ thấy trong đôi mắt trống rỗng của anh thỉnh thoảng xẹt qua vẻ dịu dàng, đây có thể là... vẻ sống động duy nhất của anh suốt cả ngày.
Ngoài xác chết lạnh lẽo trong lòng, anh dường như đã quên hết tất cả. Đây là hết thảy của anh, bảo bối của anh, anh không cho bất kỳ người nào đụng vào.
"Lệ Sâm." Ông Lệ kêu một tiếng trầm trầm.
Nhưng người kia không hề trả lời.
Trải qua chuyện này, ông lão trông như đã già hơn rất nhiều tuổi. Ông nhìn Lệ Sâm như xác chết di động trước mặt, thở dài.
Lệ Tiểu Nam do ông thương từ nhỏ đến lớn. Trong mắt ông, đây chính là cháu gái ruột của mình, tuy rằng so với Lệ Sâm, một chút yêu thương nhất thời của ông có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Lệ Sâm coi Lệ Tiểu Nam như tim gan mà thương yêu, dù cho cô muốn những vì sao và ông trăng trên trời, có lẽ anh cũng nghĩ biện pháp hái xuống cho cô.
Anh yêu cô vượt qua yêu sinh mạng của chính mình.
Vậy mà giờ đây người quan trọng hơn cả sinh mạng của Lệ Sâm đã chết, hơn nữa còn vì chắn súng cho anh mà chết. Anh tận mắt nhìn cô liều lĩnh nhào về phía mình, chẳng có chút do dự nào, cứ như vậy chặn viên đạn vốn nên bắn thủng lồng ngực anh lại.
Trong miệng cô bé kia tràn ra máu tươi chói mắt, không ngừng hộc ra ngoài, chỉ kịp gọi tên anh một tiếng cuối cùng, rồi tắt thở như thế, tắt thở ngay trước mặt Lệ Sâm.
Người bình thường sẽ thấy khiếp sợ áy náy mang ơn, nhưng đối với Lệ Sâm mà nói, tận mắt nhìn thấy cảnh này chỉ có thể khiến anh tan vỡ.
Lệ Tiểu Nam xác thật đã cứu Lệ Sâm một mạng, nhưng đối với Lệ Sâm mà nói, đây không phải cứu vớt, mà là trừng phạt.
Anh tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn để Lệ Tiểu Nam chết, hoặc là, anh muốn cùng chết với Lệ Tiểu Nam.
Năm ngày năm đêm không ăn không uống, chẳng mấy chốc anh cũng sẽ đi cùng cô rồi.
Trước mặt ông Lệ, Lệ Sâm đã trở thành dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn mất hết sức sống ngày xưa.
Anh là loại người vui giận không hiện trên mặt, không có thứ gì có thể làm anh lộ vẻ mặt kinh hoàng. Anh là thợ săn, bị ăn mệt thì sẽ không biến sắc mặt mà chậm rãi giăng lưới, đợi dụ được con mồi vào trong lồng, sẽ tàn nhẫn xé xác con mồi.
Chỉ có Lệ Tiểu Nam khiến anh trực tiếp phát điên.
Ông Lệ nhẹ nhàng vỗ vai anh, ông không dám dùng sức, sợ không cẩn thận sẽ đập ngất người mất.
"Lệ Sâm, nếu Nam Nam nhìn thấy dáng vẻ này của con, nó sẽ đau lòng. Con nhẫn tâm làm con bé đau lòng khổ sở sao?"
Lệ Sâm cũng không thèm chớp mi.
Ông Lệ tức giận nói: "Con muốn để Nam Nam hy sinh vô ích thay con à? Lệ Sâm, con còn không ăn không uống như vậy, con sẽ chết, con thật sự sẽ chết! Con nhìn lại bộ dáng của con bây giờ đi. Nam Nam luôn nói ba nó còn đẹp trai hơn ngôi sao màn bạc, còn khí chất hơn người mẫu. Nhưng giờ con biến thành cái bộ dạng túng quẫn thế nào rồi!"
Lệ Sâm vẫn chỉ thờ ơ, ánh mắt lẳng lặng rơi vào xác chết trong ngực, phảng phất chìm đắm trong thế giới của mình, không nghe được tiếng động bên ngoài nữa.
Ông Lệ ra sức thở hổn hển: "Được, ba nói hai câu cuối cùng, con muốn lãng phí bản thân cùng chết với Nam Nam cũng được, ông đây coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này! Nhưng dù con muốn chết, chẳng lẽ không nên báo thù cho Nam Nam rồi hẵng chết? Ba đã tóm được kẻ phản bội tiết lộ hành tung của con, con muốn giết muốn chém gì cũng được!"
Lời này có vẻ lọt tai Lệ Sâm, sóng mắt tịch mịch của anh cuối cùng khẽ dao động.
"Ở đâu?" Anh hỏi. Bởi mấy ngày chưa uống giọt nước nào, cổ họng đã trở nên khô khan đến khàn cả giọng, tiếng nói có hơi khó nghe.
Ông Lệ hơi thở phào nhẹ nhõm, vội trả lời: "Kẻ phản bội đang bị nhốt trong tầng hầm tại biệt trang."
Lệ Sâm giật giật cánh tay, thả thi thể cô bé vẫn ôm trong ngực xuống giường, còn cẩn thận thay cô đắp chăn.
Anh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô bé, sau đó cúi người đặt nụ hôn giữa trán cô, nói dịu dàng bên tai cô: "Cục cưng, con ngủ trước nhé. Ba có việc bận, nhưng không mất nhiều thời gian đâu, ba sẽ về rất nhanh thôi. Con ở một mình phải ngoan, đừng có chạy loạn nữa đấy."
Ông Lệ nhìn Lệ Sâm dịu dàng như vậy, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.
Dường như đây là lần đầu tiên ông biết được mặt này của Lệ Sâm. Thật giống như trước đây trong lòng Lệ Sâm vẫn có một con quỷ, ở khoảnh khắc Lệ Tiểu Nam chết đi đó, con quỷ này mới được Lệ Sâm thả ra. Hay phải nói, linh hồn Lệ Sâm đã sớm bị ma quỷ cắn nuốt, chỉ là ma quỷ này đang ngủ say, bây giờ cuối cùng cũng thức tỉnh...
Ông Lệ nói mấy câu rốt cuộc khiến Lệ Sâm tỉnh lại. Anh không có mất lý trí mà yêu cầu đi gặp kẻ phản bội ngay, mà ung dung thong thả bắt đầu ăn uống, còn sửa sang bản thân sạch sẽ một phen. Ngoài việc mặt mũi anh vẫn có chút gầy gò, anh lại biến về Lệ gia sát phạt quyết đoán trước kia.
Sau đó anh đi tầng hầm.
Ông Lệ không đi cùng, nhưng ông có thể nghe thấy loáng thoáng bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng sau còn thê thảm hơn tiếng trước. Sau đó vệ sĩ đi cùng Lệ Sâm lại ra ngoài, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mang vẻ sợ hãi cực độ.
Tiếng kêu thảm thiết giằng co bảy ngày, ngoài mấy người vệ sĩ kia, không ai biết đến cùng bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến tận ngày thứ tám, hai vệ sĩ sắc mặt trắng bệch mang theo một bao tải phình to đi ra, rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp nôn mửa đầy đất.
Cái bao tải này không biết bị vệ sĩ ném đi chỗ nào. Từ ngày hôm sau, trong tầng hầm đã không còn tiếng kêu thảm thiết.
Mà sau lần đó, Lệ Sâm khôi phục bình thường. Anh không ôm xác chết Lệ Tiểu Nam không buông nữa, mà cùng ông Lệ nhìn cô được hỏa táng, rồi táng vào hộp tro.
Ông Lệ rất vui mừng, đây mới là con trai của ông. Mặc cho gặp phải sóng to gió lớn gì, anh cũng có thể vượt qua.
Nhưng ngay sau hôm Lệ Tiểu Nam được chôn cất, ông Lệ chợt phát hiện điều gì đó là lạ, người chưa bao giờ ngủ nướng như Lệ Sâm lại vẫn chưa rời giường.
Ông Lệ gọi quản gia già họ Vương cùng lên gõ cửa phòng Lệ Sâm, đây cũng từng là phòng sinh hoạt chung của Lệ Sâm và Lệ Tiểu Nam.
Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu, bên trong vẫn không có ai đáp lại.
Cơ thể ông Lệ lảo đảo một hồi, thiếu chút nữa không đứng vững.
Quản gia Vương vội đỡ lấy ông, run rẩy vặn nắm cửa.
Trong phòng tối tăm, rèm cửa sổ bị kéo kín mít, căn phòng này đã lâu rồi chưa u ám như vậy. Trước đây Lệ Sâm thích bóng tối, nhưng từ lúc Lệ Tiểu Nam xông vào cuộc đời anh, căn phòng liền rơi vào trạng thái phơi nắng quanh năm. Cứ sáng sớm, việc đầu tiên cô nhóc Lệ Tiểu Nam làm chính là vén rèm cửa, để ánh mặt trời chiếu vào trong nhà. Mà Lệ Sâm dưới ảnh hưởng của cô cũng đã dưỡng thành thói quen này.
Ông Lệ nhìn người đàn ông nằm lẳng lặng trên giường, khẽ gọi một tiếng: "Lệ Sâm?"
Người trên giường không trả lời, vẻ mặt anh rất thanh thản. Rõ ràng mang dáng dấp như ngủ say, nhưng lúc quản gia Vương đưa ngón tay trước mũi anh, đã không cảm giác được hơi thở của anh nữa.
Lệ Sâm chết rồi.
Trên người anh không có bất kỳ vết thương nào, cũng không có dấu vết dùng thuốc quá liều.
Không ai biết anh chết như thế nào, thật giống như linh hồn anh đột nhiên kéo ra từ cơ thể, mà thân thể này đã biến thành một xác không hồn.
Ông Lệ nghĩ rằng mình sẽ đau khổ đến độ ngất đi, nhưng thật sự đến lúc này, ông lại phát hiện mình tỉnh táo hơn tưởng tượng rất nhiều.
Có thể là ông đã sớm liệu trước ngày này, nên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Ông không nhịn được nghĩ lại, cả đời này của Lệ Sâm, rốt cuộc ông có cho anh tình thương của cha hay không. Từ lúc Lệ Sâm sinh ra, đã bị ông coi như người nối nghiệp để bồi dưỡng, đứa trẻ này không có tuổi thơ, không có tình thương của mẹ, ngay cả chính ông làm một người cha cũng không xứng chức.
Vì vậy, khi Lệ Tiểu Nam xuất hiện, cô không chỉ cho Lệ Sâm tình thân, còn cho anh tình yêu đơn giản thuần túy nhất, đương nhiên xông được vào nơi mềm mại nhất trong lòng Lệ Sâm.
Lệ Tiểu Nam, chính là toàn bộ thế giới của Lệ Sâm.
Khi thế giới của anh đều sụp đổ, có sống sót cũng chỉ là cái xác biết đi.
Không bằng, cứ chết đi như vậy.
________________________
Hint: Ma quỷ trong lòng Lệ Sâm
Vậy là thế giới này đã kết thúc, chuẩn bị cho một thế giới cẩu huyết và ngược nhau đến hộc máu nào. Mình nói hộc máu là nghĩa đen, chắc chắn có ai đó sẽ hộc máu:")