Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 114: Đàn ông cũng thích nghe lời âu yếm



Đột nhiên Nam Tầm nắm chặt lấy tay Yến Hàn, hơi thẹn thùng cúi đầu: "Hàn ca ca, chúng ta đừng nhắc tới bạo quân nữa, miễn cho ảnh hưởng tâm trạng. Chàng... Đêm nay chàng không ở lại thật sao? Ta đã nghĩ xong rồi, nếu ngày sau ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân của chàng, ta không ngại sớm gạo nấu thành cơm."

Nhưng Yến Hàn bỗng rút tay lại, ánh mắt lập lòe, thấp giọng nói: "Diêu Diêu, ta rất quý trọng nàng, cho nên ta không muốn đối xử với nàng như vậy."

Nam Tầm trộm cười nghiêng ngả nửa ngày ở trong lòng: "Ha ha ha... Tiểu Bát, Tiểu Bát, ta rất muốn cười làm sao bây giờ. Rõ là hắn bất lực, lại cứ nói mình vĩ đại như vậy. Ai chà chà, cười chết người mất."

Tiểu Bát chờ nàng cười đủ mới hừ hừ bổ sung một câu: "Tất cả đều quy công cho bản thần thú tìm cho ngươi một đại boss bất lực đấy."

Nam Tầm vội vàng nói: "Cảm ơn ngươi nha Tiểu Bát, lần này cuối cùng ngươi cũng đáng tin cậy một lần."

Tiểu Bát e thẹn một hồi: "Ai ya không cần cảm ơn, không đáng tin một lần, ngươi lại hoài nghi thú cách của gia. Ngươi chỉ cần cẩn thận nghĩ cách tiêu trừ giá trị ác niệm của đại boss bạo quân, thế giới sau ngươi muốn điều kiện gì cũng được."

Nam Tầm nghe được lời này, ý chí chiến đấu lập tức tăng lên gấp bội.

Giao lưu ngắn ngủi kết thúc, Nam Tầm tiếp tục ứng phó đại boss.

Mặt ngoài Nam Tầm trông khá thất vọng, nhưng rất nhanh nàng lại cười lên: "Hàn ca ca, chàng thực sự là một người đàn ông tốt, tâm ta cực duyệt* chàng."

*Tâm duyệt: lòng vui mừng hỉ hoan, ta tâm duyệt ngươi có nghĩa lòng ta thích ngươi

Yến Hàn nghe xong lời này, đáy lòng cũng cười gằn.

Tâm duyệt ta? Tình tình ái ái trong miệng đám nữ nhân hay thay đổi các ngươi không khỏi quá rẻ mạt rồi.

"Hàn ca ca, ta muốn nhìn gương mặt thật của chàng." Nam Tầm bỗng nói, giơ tay chạm đến mặt nạ bạc trên mặt Yến Hàn. Cảm xúc lạnh băng làm nàng bất mãn chu mỏ: "Ta rất muốn xoa mặt chàng, mà không phải tấm mặt nạ lạnh lẽo này."

Yến Hàn che bàn tay to lên tay nhỏ bé của nàng, nắm thật chặt: "Diêu Diêu, nàng thật muốn nhìn gương mặt của ta đến vậy sao? Nếu ta nói thực ra ta rất xấu, nàng có thất vọng hay không?"

Nam Tầm cười lắc đầu: "Hàn ca ca, không gạt chàng, lúc chàng nói không muốn tháo mặt nạ, ta từng tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của chàng. Ta từng nghĩ trên mặt chàng có phải có một vết sẹo thật dài thật xấu xí, từng nghĩ chàng có phải bị bỏng trở nên xấu cực kỳ. Nhưng sau đó ta phát hiện, dù cho gương mặt chàng có xấu thế nào, ta cũng không thèm để ý. Ta chỉ thích con người chàng, không phải mặt của chàng."

"Ôi trời ạ, thân ái, ngươi nói lời âu yếm thật là càng ngày càng hạ bút thành văn. Quả không uổng công ta đưa ngươi <Tình thoại bảo điển>." Tiểu Bát bỗng chen vào một câu.

Nam Tầm ha ha: "Không chỉ có phụ nữ thích nghe lời âu yếm, đàn ông cũng thích nghe. Tuy rằng đối với một nam nhân từ lâu đã hận ta thấu xương thì lời âu yếm êm tai nhất cõi đời này cũng không cách nào đả động hắn."

Tiểu Bát thở dài: "Xác thực là giá trị ác niệm không giảm chút nào. Ngươi biết vô dụng, ngươi còn nói nhiều lời vậy làm cái lông gì?"

Nam Tầm: "Để tích lũy lâu dài a. Bây giờ vô dụng, nhưng nói nhiều tích lũy nhiều, nói không chừng có ngày có tác dụng đấy."

Yến Hàn hẳn rất thích lời này của Nam Tầm. Hắn không nói gì hồi lâu, nhưng lại nắm tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trong tay, dường như đang lạc vào trầm tư.

"Diêu Diêu, bây giờ còn chưa phải lúc." Yến Hàn nói vậy.

Nam Tầm có hơi thất vọng ừ một tiếng: "Hàn ca ca, ta chỉ hi vọng chàng biết, mặc kệ mặt chàng xấu hay đẹp, ta cũng sẽ không để ý."

Yến hàn xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: "Nhưng ta để ý, ta sợ dáng vẻ của mình dọa tới nàng."

Nam Tầm thầm trợn trắng mắt trong lòng. Xác thực nếu ngươi để ta thấy ngươi chính là Yến Mạch Hàn, ta nhất định sẽ bị ngươi "dọa" chết.

Dùng các loại cớ trốn tránh vấn đề ngủ lại này rồi rời cung Trì Mộ, Yến Hàn thay quần áo khác, biến trở về thân phận Hoàng đế nước Đại Yến. Ngay đêm đó hắn đến thăm tẩm cung của Lý Thục phi. 

Lý Thục phi vừa mừng vừa sợ. Những ngày qua Hoàng thượng có vẻ rất hiếm khi đến thăm hậu cung, không ngờ tới lúc sắp đi ngủ, Hoàng thượng lại tới chỗ nàng.

Hiện giờ nàng đã hưởng qua tư vị tình ái, vì vậy khi nhìn Hoàng đế đều là mị nhãn như tơ.

Nhưng lúc này Yến Mạch Hàn đang có tâm sự, cho nên mị nhãn của nàng đều ném cho người mù.

"Hoàng thượng, sao ngài lại nghĩ đến nơi này của thần thiếp. Những ngày gần đây Hoàng thượng bận rộn chính vụ, đã lâu rồi chưa có tới." Lý Thục phi hơi oán trách nói.

Yến Mạch Hàn tà tà liếc nàng ta một chút, bỗng cảm thấy cuộc sống như nàng ta thật vô vị. Đời trước Lý Thục phi chết sớm, là bị Tần Bộ Diêu giết chết, nên hắn vừa sống lại sẽ cảm thấy tiếc hận. Nhưng bây giờ hắn chợt cảm thấy, loại nữ nhân giỏi về tâm kế này chết sớm chút cũng tốt.

Yến Mạch Hàn chậm rì rì uống hớp trà. Nước trà nơi này của Lý Thục phi đều là cống trà tốt nhất, nhưng hắn uống lại không thấy ngon bằng trà hoa trong cung Trì Mộ, liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm lại để sang bên.

"Ái phi, trẫm có vấn đề hỏi ngươi." Yến Mạch Hàn hơi khép hờ mắt, năm ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, một hồi lại một hồi.

"Hoàng thượng, người muốn hỏi gì cứ hỏi, thần thiếp tự nhiên biết gì nói nấy không giấu diếm."

"Có cách nào có thể khiến một nữ nhân khăng khăng một mực yêu một người đàn ông?"

Lý Thục phi ngẩn ra, nàng cười cười nói: "Hoàng thượng, chuyện này còn không đơn giản sao. Chỉ cần nam nhân này đoạt lấy nữ nhân này, nữ nhân này thất thân cho hắn, ngày sau tự nhiên coi hắn làm trời."

Đôi mắt nửa khép hờ của Yến Mạch Hàn hơi mở ra, khẽ nói: "Nếu nam nhân này không muốn giữ lấy nàng ta thì còn cách nào khác? Bất kì biện pháp ác độc tàn nhẫn gì, chỉ cần ái phi có thể nghĩ đến, cũng có thể nói với trẫm."

Lúc nói lời này, môi hắn hơi nhếch lên, hiển lộ hết bạc bẽo.

Trải qua một quãng thời gian tranh sủng, Lý Thục phi tự cho đã hiểu rất rõ Yến Mạch Hàn. Hắn là tên bạo quân tâm tư độc ác, cho nên dù nàng có đưa ra ý nghĩ ác độc thế nào, hắn cũng sẽ không cảm thấy nàng lòng dạ độc ác, trái lại rất thưởng thức nàng.

Vì vậy, Lý Thục phi che miệng cười khanh khách: "Hoàng thượng, thần thiếp đây xác thực có một cách khiến cho nữ nhân kia khăng khăng một mực với nam nhân đó. Đều nói đối với phụ nữ mà nói, trinh tiết là quan trọng nhất. Lời này này cũng không phải phóng đại. Nếu để nam nhân khác làm bẩn nữ nhân này, mà nam nhân kia tỏ vẻ không ngại nàng không trong sạch, còn nguyện ý cưới nàng ta làm vợ. Nữ nhân kia nhất định sẽ khăng khăng một vực với nam nhân này, tuyệt không hai lòng."

Yến Mạch Hàn nghe xong lời này, đốt ngón tay lại gõ nhẹ trên bàn hai lần, một bộ dáng đăm chiêu.

"Hoàng thượng, thần thiếp đã hiến cách cho người. Người cũng nên nhìn thần thiếp thêm chút a." Lý Thục phi một mặt thẹn thùng nói.

Yến Mạch Hàn liếc nàng ta, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ái phi thực sự là đóa hoa giải ngữ của trẫm, buổi tối hôm nay trẫm phải yêu thương ngươi một phen, thế nào?"

Lý thục phi vừa nghe lời này, quẫn bách dậm dậm chân: "Hoàng thượng ~~"

Yến Mạch Hàn hơi cụp mắt, ngay sau đó tận sâu đáy mắt tỏa ra sự căm ghét nồng đậm.

Hắn không muốn ở nơi thế này thêm bất cứ một phút nào.

Cánh tay vung lên, trong phòng tối lại, rất nhanh Lý Thục phi bị một người đàn ông xách tới trên giường.

Không bao lâu sau, nội điện truyền ra tiếng rên rỉ ngọt nị của nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.