Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 149: Đánh lộn, ai giết chết ai



Nam Tầm không dám chậm trễ, cô biết, nếu bị Đao Sẹo tóm được, đừng nói là tay chân bị đánh gãy, phổi bị đánh đến xuất huyết cũng có thể xảy ra đó.

Cô không có hậu phương vững chắc như đối phương, cho nên cô cần đảm bảo bản thân không bị hắn đánh tới, cũng không thể bị thương.

Đao Sẹo hét lớn, giơ nắm đấm lao về phía Nam Tầm.

Nam Tầm tận lực trốn tránh, làm Đao Sẹo tức giận đến mức phun hết bài thô tục này đến bài thô tục khác, chửi bậy không ngừng,:" Tiểu món lòng*, có bản lĩnh thì đừng có mà trốn lão tử."

* tiểu món lòng: Các bạn hãy đọc ngược lại từ này nhé. ~////~

Lúc này, tù nhân xem náo nhiệt bốn phía như sôi sục cả lên, bắt đầu heo hò cổ vũ cho Đao Sẹo, rửa mắt mong chờ một bữa thịnh yến máu tươi thật lớn.

" Đánh nó, đánh nó."

" Tiểu tử ngươi nên mau chóng đến cho các đại gia yêu thương a..ha ha ha...."

Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, thanh âm thổn thức, tràn ngập vang vọng cả bốn tầng.

Đạo Sẹo nhíu mày, cảm thấy bản thân bị trào phúng, hai mắt giận giữ mở to, " Tiểu món lòng, lão tử giết chết ngươi! Ngươi đừng chạy!"

Nam Tầm cười ha hả,:" Ngươi bị ngu à, ta không chạy, chẳng nhẽ ngồi chờ ngươi đến đánh?"

Mọi người xung quanh bị lời nói của Nam Tầm chọc cười, rõ ràng mới vừa rồi còn ra tay tàn nhẫn như vậy mà bây giờ lại giả bộ mềm yếu, đôi mắt bé nhỏ kia hung ác giống như loài sói.

Đao Sẹo chạy đuổi theo Nam Tầm, cứ ngươi truy ta đuổi như vậy một hồi lâu.

Cứ chạy như vậy hai vòng, Nam Tầm bỗng nhiên quay đầu lại, cúi đầu né tránh cánh tay của Đao Sẹo, sau đó nhân lúc đối phương còn đang ngạc nhiên thì chuẩn xác tung một quyền vào mắt phải của hắn.

Một quyền này thực sự là vận hết toàn bộ sức lực, Đao Sẹo kêu la thảm thiết một tiếng, ôm vội lấy mắt phải rồi quỳ xuống.

Nam Tầm quyết định rèn sắt khi còn nóng, giơ chân hướng bụng hắn đạp tới.

Đao Sẹo hô đau một tiếng, nhưng bất ngờ là, vào lúc này Đao Sẹo lại không màng đến sự đau đớn của bản thân, vươn tay nắm chặt hai vai Nam Tầm.

Niết mạnh đến nỗi hai vai cô như muốn nát tan.

Đã tóm được Nam Tầm thì lý nào hắn lại buông tay, đem Nam Tầm nhấc bổng lên, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất.

Nam Tầm sắc mặt biến đổi, thời điểm khi bị vung lên, đôi tay không những không hỗn loạn mà còn chuẩn xác lần tìm được đôi mắt của Đao Sẹo, trực tiếp duỗi tay trọc lên.

Đao Sẹo lại hét thảm một tiếng, cánh tay nhanh chóng buông Nam Tầm ra, Nam Tầm nhào lộn một vòng xinh đẹp trên không trung rồi vững vàng tiếp đất.

Đao Sẹo ôm lấy hai mắt chửi ầm lên, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.

" Đao ca." Mấy tên tuỳ tùng lập tức tiến lên đỡ người, không ngờ lại bị tay chân Đao Sẹo trong cơn đau đớn đánh phải, mấy tên đàn em tiến lên đỡ đều bị hắn đánh đến bầm dập.

Mấy tên oán hận ngập trời nhưng vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn, nhanh chóng nâng người Đao Sẹo lên, đưa đi phòng y tế khu giam A.

Sau một hồi vật lộn kết thúc, Nam Tầm cũng đã kiệt sức, cô đứng ở trên sân mà hung hăng thở phì phò, cố gắng bình phục trái tim bé bỏng suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Vừa rồi nếu cô chỉ cần hơi sơ sẩy một chút, thì cô đảm bảo kết cục của cô bây giờ so với Đao Sẹo chắc chắn còn thảm hơn mấy lần. Hắn sẽ đem cô đánh đến đầu nở hoa, người đầy là máu, sau đó để mặc cho đến chết.

Mà đám tù nhân xem náo nhiệt kia lại càng không cần nhắc đến, chắc chắn sẽ dùng biểu cảm không quan tâm mà nhìn cô ngã vào vũng máu, mất máu mà chết, may ra sáng sớm hôm sau khi cảnh ngục tới điểm danh thể dục buổi sáng, thì thể của cô mới có thể được phát hiện.

Cô cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà chết ở trong ngục, cũng không có người nào rơi xuống một giọt nước mắt đồng tình.

Cho nên Nam Tầm một chút cũng không thấy hối hận vì vừa rồi mình ra tay tàn nhẫn như vậy, nếu không phải vì ở đây còn quá nhiều đàn em của Đao Sẹo, cô thậm chí còn muốn giết người diệt khẩu vì chung quy người đã đặc tội, giữ lại chỉ tổ gây thêm mầm tai hoạ.

Nam Tầm lắc lắc cổ tay có chút đau của mình, nhớ tới hình dáng của người đàn ông nào đó, bản thân cũng bất giác đem tay đúc vào túi quần, hừ hừ cười nhỏ, không nhanh không chậm bước lên tầng.

Những nơi Nam Tầm đi qua, mọi người theo bản năng mà né tránh, nhưng vẫn nhịn không được mà lén lút nhìn trộm cô mấy cái, thầm nghĩ,:Đem Đao Sẹo đánh đến kêu cha gọi mẹ như vậy, tên tiểu tử thối này cũng thật soái a!

Thiết ca đứng ngốc hồi lâu, sau khi hoàn hồn thì vội đem lão nhị lão tam cùng nhau trở về phòng.

Cửa lớn phòng 242 cạch một tiếng đóng lại, ngăn cách tất cả ánh mắt tò mò, tìm tòi, nghiên cứu, khiếp sợ ở bên ngoài.

" Tiểu Lục, hoá ra cậu lại lợi hại như vậy, đại ca trước kia nhìn cậu ngươi rồi." Thiết ca ha ha cười hai tiếng, tưởng tượng đến bộ dạng đánh người tàn nhẫn của Nam Tầm, đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.

Nam Tầm đem cánh tay khoác trên vai Lão Đại:" Đại ca, tiểu đệ chỉ là nhất thời may mắn, về sau vẫn là nhờ đại ca che chở nhiều."

Khi Nam Tầm nói lời này, Thiết ca lơ đãng liếc mắt qua cái tay khoác trên vai mình, trên bàn tay trắng nõn vẫn còn vương lại ít máu khô của Đao Sẹo.

Lão Tam bày ra bộ mặt chân chó* đem nước đến trước mặt Nam Tầm,:" Tiểu Lục, rửa cái mặt đi, cậu xem người cậu đều dơ cả rồi."

* bộ mặt chân chó: bộ mặt ninh hót như lúc chó đòi ăn.

Lão Tứ cùng Lão ngũ mỗi người một bên, nhanh nhẹn giúp Nam Tầm xoa bóp.

Lão Nhị xoa xoa cổ, có chút xấu hổ cười khan,:" Tiểu Lục à, Nhị ca nếu sớm biết cậu lợi hại như vậy, tuyệt đối không dám trêu chọc cậu, trước kia là Nhị ca không đúng, cậu cũng đừng chấp nhặt với Nhị ca,."

Nam Tầm liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói:" Có ai từng nói Nhị ca rất giống hồ ly chưa?"

Đỗ Phan cười gượng một cái,:" Tiểu Lục, mắt nhìn của cậu thật tốt a, trước kia mọi người đều kêu ta là tiểu diện hồ ly."

Nam Tầm: "......."

Về sau vẫn phải cùng hắn sống chung, Nam Tầm cũng không muốn cùng hắn so đo tính toán, vì vậy trực tiếp nắm tay đấm nhẹ vào ngực hắn,:" Không có lần sau, lần sau sẽ là nắm tay tôi nói chuyện với Nhị ca đó."

Đỗ Phan cười hai tiếng, thầm nghĩ: Đúng là nhóc con, như vậy cũng tốt.

" Tiểu Lục, cậu thật quá lợi hại! Cậu biết Đao Sẹo đã xưng bá ở khu A này bao lâu không? Cậu chính là người thứ hai có thể đánh bại hắn đó." Lão Tam vẻ mặt sùng bái nói.

Thời điểm khi Lão Tam nghe nói Nam Tầm là sinh viên đã sùng bái cô rồi, vừa rồi khi nghi thức đón người mới còn chưa bắt đầu, hắn cứ nghĩ Nam Tầm sẽ một đi không trở lại, nhưng hắn thế cũng không thể tưởng tượng nổi, tên tiểu tử thoạt nhìn như vô hại này thế nhưng khi ra tay lại ngoan độc hơn cả Đao Sẹo.

Ánh mắt Nam Tầm di chuyển, ra vẻ tò mò hỏi:" Tôi là người thứ hai đánh bại Đao Sẹo, vậy người thứ nhất là ai?"

Năm người đột nhiên im lặng, qua một hồi lâu, vẫn là Đỗ Phan lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị này, chỉ là trên mặt hắn đã sớm thu lại vẻ tươi cười cợt nhả, thần sắc có chút nghiêm túc nói:" Tiểu Lục, người này không phải là người chúng ta có thể chọc vào, về sau thấy hắn tốt nhất là trốn thật xa, tuyệt đối đừng có bất cứ ý niệm gì với hắn."

Nam Tầm vội vàng gật đầu, " Được, tôi sẽ không đi trêu chọc hắn, vậy rốt cuộc hắn có địa vị gì?"

Đõ Phan cười một tiếng, nhìn về phía Lão đại,:" Chuyện này vẫn nên để Lão Đại nói đi."

Thiết ca trừng mắt nhìn hắn một cái, đè thấp thanh âm bắt đầu nói:" Diêm La, biệt danh là Diêm La Vương, chính là người đàn ông xuất hiện trên tầng bốn ban nãy."

Hắn hướng Nam tầm dựng một ngón tay cái.

" Trừ bỏ buôn lậu thuốc phiện, hắn cái gì cũng đều làm." Đỗ Phan nhảy vào.

" Ví dụ?" Nam Tầm hỏi.

Đỗ Phan:" Buôn lậu."

Lão Tam:" Quán bar."

Lão Tứ:" Sòng Bạc."

Lão Ngũ:" Giết người."

Công tử: Hây, dạo này mệt mỏi, tui cũng lười ra chương mới lun 😢.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.