Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 175: Chậc, cậu bé dính người



Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

"Tiểu Bạch, em lén nói cho anh biết, anh đừng nói với anh em nha. Đúng là em rất thích anh, nhưng không có cảm giác rung động đó. Em nghĩ, có thể em vẫn thích loại hình đại thúc hơn." Diêm Mạn mang vẻ thẹn thùng nói ra tâm sự nho nhỏ của mình.

Nam Tầm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô bé, hảo cảm trong lòng tăng gấp bội, trong mắt cậu chợt lóe lên ý xấu: "Mạn Mạn, anh cũng nói cho em một bí mật. Thực ra... Anh không thích nữ."

Lần này đến lượt Diêm Mạn bị sặc nước miếng. Cô duỗi tay chỉ vào Nam Tầm "anh anh anh" nửa ngày, cuối cùng gương mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, bỗng bùng nổ tràng cười lớn rợn tóc gáy.

Mới vừa rồi Diêm Mạn còn thu liễm chút, lúc này đã dứt khoát cùng tay khoác tay, vai sóng vai với cậu, còn cười trên sự đau khổ của người khác kề tai nói nhỏ: "Tiểu Bạch, anh thật lợi hại. Em còn tưởng làm sao hôm qua vẻ mặt anh em là lạ, hóa ra là vì anh! Hì hì hì, kế hoạch muốn gả em cho anh của anh ấy đã đổ bể, tâm trạng anh ấy có thể tốt mới lạ."

"Mạn Mạn, em có vẻ rất cao hứng nha." Nam Tầm ha ha một tiếng.

Diêm Mạn cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: "Em thích xem dáng vẻ ăn quả đắng của anh em, ai bảo bình thường anh ấy cứ thích quản em, như ông già vậy."

"Mạn Mạn, anh của em vì tốt cho em." Nam Tầm sờ đầu cô bé, động tác kia giống như đúc lúc Diêm La mò cậu.

Diêm Mạn trợn trắng mắt: "Tiểu Bạch, anh nói chuyện cứ như anh em vậy, quả nhiên là bị anh ấy ảnh hưởng. Đương nhiên em biết anh em tốt với em rồi, nhưng bây giờ em đang trong thời kỳ phản nghịch mà, không muốn theo ý của anh em."

Nam Tầm nghe được lời này thì dở khóc dở cười.

Hai người cùng ăn bữa sáng, còn Diêm La không ở trong nhà, từ sáng sớm đã đi tuần tra mấy cái lãnh địa. Gần đây lượng công việc của hắn rất nặng nề, dù sao đã không làm gì một năm trời. Có điều danh tiếng của Diêm La Vương rất lớn, cũng không ai trong vòng dám làm gì mờ ám sau lưng hắn.

Tiểu Bát bỗng thở dài: "Mỗi ngày năm giờ đại boss đã dậy, vừa ra cửa là hết một ngày. Ngươi còn muốn ngủ thành lợn chết như hôm nay nữa thì đừng nghĩ gì đến chuyện tiêu trừ giá trị ác niệm."

Nam Tầm:...

Ăn xong bữa sáng, Diêm Mạn mang Nam Tầm đi xung quanh chơi một vòng, lại giới thiệu cho cậu mấy tay đấm* lợi hại. Nam Tầm nổi hứng chọn một người trong đó để đánh nhau.

Sức lực của Nam Tầm không thể so với đối phương, nhưng thắng ở chỗ động tác linh hoạt. Hai người đánh nhau không phân cao thấp, mấy tay đấm ban đầu còn coi thường cậu, về sau ngược lại lại đánh ra chút tình cảm.

Diêm Mạn nhìn mà hưng phấn không thôi, khen ngợi mãi Tiểu Bạch thật giỏi.

Sau khi hai người trở về, trời đã sắp tối rồi, quả nhiên Diêm La còn chưa trở lại.

Diêm Mạn đã tập mãi thành quen, nhưng Nam Tầm lại rất lo cho hắn, đứng ở cửa bồi hồi rất nhiều lần.

Bộ dáng trông mòn con mắt của Nam Tầm rơi vào mắt Diêm Mạn làm cô cả kinh, có chút không xác định hỏi: "Tiểu Bạch, không phải là anh, anh... Thích anh của em đấy chứ?"

Tự cô nói xong liền nuốt ngụm nước miếng.

Nam Tầm vừa nghe lời này thì cả người ngây ngốc, bởi vì cậu không biết nên trả lời thế nào.

Nếu cậu là một cô gái, cậu có thể không chút do dự trả lời thích, nhưng bây giờ cậu là đàn ông mà. Nam thích nam, cậu tự ngẫm lại đều không chấp nhận được.

Diêm Mạn nói lời ý vị sâu xa nhắc nhở: "Tiểu Bạch, phàm nhân là không thích anh của em được đâu. Không phải em kì thị giới tính của anh ha, anh đừng nghĩ nhiều. Anh của em ấy mà, trời sinh là loại người cấm dục, là kỳ ba anh biết không? Anh ấy không thích những chuyện nam nữ, nam nam thì càng khỏi phải nói. Anh tuyệt đối đừng treo cổ chết trên cái cây xiêu vẹo này!"

Nam Tầm vô cùng ngạc nhiên: "Anh ấy cũng đã hai tám, không phải là chưa từng chạm qua người phụ nữ nào chứ?"

"Không! Một người phụ nữ cũng chưa từng chạm qua, một người đàn ông cũng không."

Diêm Mạn nói một câu còn muốn thêm vế đàn ông khiến Nam Tầm không nhịn được cười.

"Mạn Mạn, chuyện anh thích anh em đừng nói cho bất kỳ người nào nha. Anh chỉ muốn trộm thích anh ấy, không muốn để anh ấy có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Bây giờ anh chỉ muốn làm em trai ngoan trong mắt ảnh." Nam Tầm nói, chính mình cũng bị câu này làm cảm động.

Diêm Mạn bỗng nhiên thấy mũi đau xót, nặng nề gật gật đầu.

Lúc Diêm La trở lại liền thấy ngay được cảnh đứa nhỏ đang sốt ruột ngóng trông ngoài cửa, trong lòng hắn đột nhiên mềm đến rối tinh rối mù.

Ngày hôm nay hắn thật sự có việc cần hoàn thành, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn còn chưa nghĩ kỹ phải đối mặt với cậu bé này thế nào. Nên làm bộ không biết chuyện tối qua, hay vẫn là làm người anh tốt muốn dẫn cậu bé vào chính đạo?

Diêm La nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là làm một anh trai tốt.

Thế là Diêm La liền mang cậu bé vào thư phòng của mình.

"Anh, hôm nay tất cả thuận lợi chứ? Anh có khát không? Em đi rót cho anh chén trà? Anh mệt không? Em đấm vai cho anh nha?"

Nam Tầm nói liên tiếp làm Diêm La có chút không đành lòng, nhưng vì đứa bé này, nhất định hắn phải nói.

"Tiểu Bạch, cậu ngồi đi, anh có lời muốn nói với cậu."

Nam Tầm ngoan ngoãn ngồi trên ghế đối diện hắn, đôi mắt cún con đen như mực nhìn hắn đăm đăm.

Diêm La mím mím môi, nói lời ý vị sâu xa: "Tiểu Bạch, tối hôm qua anh đã tra rất nhiều tư liệu. Tình huống của cậu như vậy không phải trời sinh, mà là do cậu khuyết thiếu cảm giác an toàn cho nên mới sinh cảm giác ỷ lại với người khác. Con gái thường nhỏ gầy, có thể không cho cậu cảm giác an toàn như đàn ông, vì vậy cậu mới có thể sinh ra ảo giác mình thích đàn ông."

Nói xong, Diêm La đi tới trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng mình, vỗ lưng cậu nhè nhẹ, thấp giọng hứa hẹn: "Cho nên Tiểu Bạch đừng sợ, sau này có anh bảo vệ cậu, cậu có thể yên tâm đi thích con gái."

Đầu tiên Nam Tầm bối rối một hồi, sau đó bật cười thành tiếng: "Anh, anh thấy người đánh bại người đứng thứ hai ngục giam như em sẽ khuyết thiếu cảm giác an toàn sao? Em thật là từ nhỏ không còn ba mẹ, nhưng em có bà nội mà. Tuy rằng bây giờ bà nội cũng mất, nhưng em đã là nam tử hán rồi. Ngày hôm qua nói như vậy để lừa anh, em chỉ là... Khụ khụ, không quen thân thiết với người khác trước mặt nhiều người như vậy."

Cả người Diêm La bỗng cứng đờ, mặt không đổi sắc buông lỏng tay ra.

Cho nên nói, cả tối hôm qua hắn không ngủ đều là tốn công vô ích?

Nam Tầm xòe tay với hắn.

Diêm La không hiểu nhìn cậu.

"Cho em tiền đi anh, ta định lúc nào bớt thời gian đi quán bar chơi. Hắc hắc, không có tiền thì mất hồn sao được."

Diêm La:...

Diêm La nghẹn lòng trực tiếp ném một tấm thẻ ngân hàng cho cậu bé, nghĩ ngợi một chút lại lấy từ trong ngăn kéo hai xấp tiền mặt cho cậu.

Ngày hôm sau Nam Tầm bị Tiểu Bát rống tỉnh: "Mẹ nó, ngươi còn không dậy nữa là đợi chút đại boss lại đi ra ngoài cả ngày đấy! Ngươi mà không bám lấy hắn thì làm sao tiêu trừ giá trị ác niệm được?"

Nam Tầm bị tiếng quỷ rống của Tiểu Bát đánh thức, mơ mơ màng màng chạy xuống nhà tìm Diêm La. Chờ nhìn thấy người đàn ông đang để trần nửa người luyện quyền trong sân, cậu ngáp một cái hô: "Anh, anh chờ em chút. Em rửa mặt xong lập tức tới ngay."

Diêm La ngừng lại, thấy cậu bé vẫn trong cơn buồn ngủ thì không khỏi buồn cười.

Cậu bé này là sợ hắn lại chạy, cho nên tới đeo bám rồi hả?

Chậc, cậu bé này sao cứ dính hắn như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.