Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 201: A Khê, cô thật đẹp



Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm như một con cá nhỏ khuấy động bọt nước, thân mình cắt mở dải lụa đầy ánh sao lấp lánh.

Chờ đến bơi đã mệt, cô mới ngừng lại, một chân dẫm lên lớp đá bùn dưới sông.

Nước sông cũng không sâu, độ cao chỉ tới ngang ngực cô, vừa vặn che khuất chỗ nào đó khiến người xấu hổ.

Nam Tầm đi chậm rãi tới mỏm đá nhô ra hướng mặt sông, trên đó đặt một ít cỏ thơm cô mang đến. Loại cỏ này dùng để cọ lên người, cọ lâu rồi sẽ tạo ra bọt. Tuy rằng không cách nào so với sữa tắm ở hiện đại, nhưng loại cỏ thơm tản ra hương thơm ngát tự nhiên này rất được Nam Tầm ưa chuộng.

Nam Tầm vừa xoa xong cỏ thơm tẩy sạch bọt biển, phía sau chợt vang lên một tiếng bùm lớn như có vật gì nặng bị ném vào nước sông, sau đó là tiếng bọt nước bắn lên ào ào.

Nam Tầm bị dọa nhảy dựng lên, vội vã xoay người lại, có điều còn chưa nhìn rõ là thứ gì đã bị một bóng đen cao lớn ập tới.

Từng nụ hôn hừng hực không dứt che kín mặt cô.

"A Mãng!" Nam Tầm cả kinh.

"A Khê, tôi rất nhớ cô! Lần trước đi săn tôi cũng vẫn luôn nhớ cô, nhớ đến nỗi thiếu chút nữa bị thú hoang cắn mất một cánh tay." A Mãng vừa hôn cô vừa bày tỏ trắng ra tình cảm nhớ nhung mãnh liệt của mình.

Nam Tầm vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu muốn nhìn xem cánh tay của hắn.

A Mãng nở nụ cười trầm thấp: "Không sao, chỉ là suýt nữa thôi. Tôi là dũng sĩ lợi hại nhất trong bộ lạc của chúng tôi đấy, thú hoang cũng không làm gì được tôi. Tôi còn muốn nâng báo hoang nhỏ đến trên cổ tôi, A Khê tôi muốn cô, so với đồ ăn, cô còn khiến người ta mê mẩn hơn."

Nam Tầm bị lời âu yếm trắng trợn của hắn làm cho thẹn thùng.

Đồ, đồ, đồ cầm thú không biết xấu hổ.

Ngay sau đó, Nam Tầm liền thấy cả người nhẹ đi, vậy mà hắn lại thực sự nhấc cô lên cao cao...

Nam Tầm vội đỡ lấy đầu hắn gắt gao, gương mặt đã nghẹn thành đít khỉ.

"A Khê, cô thật đẹp..." Hổ răng kiếm lưu manh ca ngợi.

Thời gian sau đó trôi qua rất chậm, Nam Tầm cảm thấy não mình đã trống rỗng. Cô chỉ nhìn thấy được lớp mồ hôi mỏng trên trán người đàn ông cùng với gân xanh nổi lên phình phình vì dùng sức trên cổ hắn, còn có đôi môi mỏng xinh đẹp thỉnh thoảng rên lên tiếng gầm nhẹ.

Bóng đêm dường như trở nên càng mỹ lệ, trong tiếng côn trùng kêu vang có pha lẫn tiếng bọt nước dập dờn, trong sự êm tai lại tỏa ra một loại không khí khô nóng.

Nam Tầm bị hổ răng kiếm lưu manh ôm lên tảng đá lớn. May là tảng đá đủ lớn, hổ răng kiếm lưu manh ngồi trên tảng đá, còn cô thì ngồi trên người hắn, hai người ôm nhau như đôi trẻ sơ sinh liền thể, sau đó cùng nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu.

"Bóng đêm thật đẹp." Nam Tầm hít một hơi. Trong đôi mắt đen nhánh của cô như mang theo một hồ xuân thủy trong suốt dập dờn, phảng phất như đang câu hồn.

Hầu kết A Mãng khẽ lăn lộn một hồi, nhìn thẳng vào cô: "A Khê, trông cô còn đẹp hơn cả màn đêm. Ở trong mắt cô, tôi có thể nhìn thấy một mảnh sao trời, lộng lẫy cực kỳ."

Nam Tầm trực tiếp duỗi tay vỗ đầu hắn: "Anh đủ rồi nha, đừng có nói lời tán tỉnh nữa."

Khóe miệng A Mãng hơi nhếch lên: "A Khê, mặt của cô thật là đỏ, trông như thứ trái cây chín mọng nhất, làm người ta vừa nhìn đã muốn cắn một cái."

Nam Tầm:...

Mẹ nó, còn nói thêm gì nữa là cô sẽ thực sự biến thành một con tôm hấp chín khổng lồ đó.

Nói lời âu yếm gì đó, cô không ngờ người viễn cổ này lại lợi hại như vậy, mỗi một lời tâm tình đều nói trắng ra hừng hực làm gò má cô phát sốt.

Nam Tầm cảm giác mình không thể cứ đầu hàng như vậy, cô phải phản kích.

Thế là, Nam Tầm nâng lên đôi mắt câu hồn liếc hắn, cũng học làn điệu của hắn mà ca ngợi vô cùng táo bạo: "Tôi thích đôi môi mỏng của anh, tôi thích cơ bắp rắn chắc và cánh tay mạnh mẽ của anh, tôi còn thích..."

Kết quả chỉ cần tưởng tượng cũng biết, vô cùng thảm thiết.

Ánh mắt A Mãng trở nên nóng bỏng mãnh liệt. Hắn bắt đầu nhóm lửa, chờ lửa đã đốt rực trời, hắn liền gác con báo hoang nhỏ này lên lật nướng, nướng đến ngoài cháy trong chín, tùy tiện cắn là có thể ăn được một miệng đầy dầu mỡ.

Nam Tầm bị lật nướng cả đêm, cả người đều co quắp bất động.

Cô không thể không biết ơn Tiểu Bát đã tìm cho cô một cơ thể cường tráng, nếu không trong quá trình nướng cô có thể đã hoàn toàn cháy khét.

Vì phòng ngừa con hổ răng kiếm lưu manh còn đang nhìn chằm chằm lại làm ra chuyện lưu manh nào đó, Nam Tầm bắt lấy cơ hội chạy như một làn khói về bên bờ, sau đó cũng không rảnh lo con hổ răng kiếm lưu manh có thể sẽ thấy hết cả người mình mà mau chóng dùng da thú lau khổ cơ thể, lại túm lấy quần áo vắt trên cành cây mặc thật nhanh vào người.

A Mãng bật cười khẽ, trong giọng nói mang chút vị lười biếng sau khi đã ăn no nê: "A Khê, tôi thấy được hết rồi nha. Lưng của cô thật đẹp mắt, vòng eo của cô thật thon nhỏ, còn..."

Dưới chân Nam Tầm lảo đảo, thiếu chút đã ngã chổng vó.

A Mãng không ngừng cười nhẹ, đôi mắt sắc bén như dã thú lập lòe vẻ sung sướng dưới ánh sao, đang lười biếng dựa vào tảng đá lớn nhìn cô.

Đợi báo hoang nhỏ đã bọc mình kín mít đến không thể thấy được gì nữa, hắn mới tiếc hận thở dài, cầm lấy cái khố da thú đã ướt đẫm vừa vắt trên tảng đá lớn, cười toe toét đi tới chỗ Nam Tầm.

"Anh, anh anh anh mẹ nó mặc khố vào đã!" Nam Tầm sốt ruột đã bật ra Quan Thoại trong vô thức.

Người đàn ông trong nước sửng sốt một hồi, nhưng hắn đã hiểu được đại khái ý của cô, cười đắc ý hai tiếng: "A Khê, không phải vừa rồi đã để cô xem hết rồi sao, sao cô còn thẹn thùng như thế?"

Nam Tầm:...

Đờ mờ không biết xấu hổ, một tên viễn cổ không biết xấu hổ.

A Mãng thấy cô thực sự thẹn muốn chết, liền làm vẻ mặt khó xử giũ giũ tấm da thú trong tay: "A Khê làm sao bây giờ? Khố ướt rồi."

Nam Tầm ho một tiếng: "Vậy thì mặc ướt đi. Anh mặc như thế đi một vòng, lập tức gió sẽ thổi khô ngay."

"Như vậy sẽ mắc bệnh." A Mãng tiếp tục nói.

Nam Tầm nhớ đến người viễn cổ căn bản không có điều kiện chữa bệnh gì, nếu như bị cảm, hơi lơ đãng là có thể đi toi. Lương tâm Nam Tầm run lên, lập tức lấy khăn lau người của mình nhét vào lồng ngực hắn: "Vậy dùng cái này trước, lúc nào nhớ trả lại cho tôi."

Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình mang chút tư tâm, vì con hổ răng kiếm lưu manh này vừa biến mất là hết thật nhiều ngày, ai biết lần sau sẽ gặp lúc nào. Nếu cho hắn mượn đồ của cô, hắn khẳng định còn sẽ trở lại.

A Mãng không khách sáo nhận lấy miếng da thú Nam Tầm dùng để lau người, còn đặt dưới chóp mũi hít sâu một hơi, rồi thở dài: "Da thú A Khê đã dùng qua đúng là khác biệt. Thật là thơm, thơm như mùi trên người cô vậy."

Nam Tầm thẹn sắp chết: "Là mùi của cỏ thơm, không phải mùi trên người tôi."

Tầm mắt A Mãng dính chặt trên người cô, lại hút thêm vài hơi trước mặt cô: "Không, ngoài mùi cỏ thơm còn có mùi khác, là một loại mùi khiến tôi mê mẩn."

Mặt Nam Tầm đã không cách nào nhìn, cho dù là màu da vàng nhạt đều đã biến thành sắc đỏ như đít khỉ.

"A Khê, cô chờ tôi một lát." A Mãng đột nhiên nói, miễn cưỡng quấn tấm da thú kia quanh phía dưới. Hắn đi tới một cây đại thú cách đó không xa, nhặt lên đồ vật vừa vứt tại đó.

Nam Tầm hơi ngẩn ngơ nhìn món đồ hắn đưa.

Đó là một cái váy bằng da rắn được may khéo léo. Bởi vì eo cô khá là nhỏ, cho nên chỗ nối phải thu hẹp hơn người bình thường một chút, mà kích thước của cái váy da rắn này vừa nhìn đã biết là số đo của cô.

A Mãng nở nụ cười. Hắn cười lên luôn cho người ta cảm giác thật xấu xa không đứng đắn, nhưng bây giờ Nam Tầm lại thấy hắn cười quyến rũ cực kỳ, mê đến nỗi cô vô cùng muốn hóa thân thành sói nhào tới gặm một ngụm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.