Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 82: Nhìn thấy không, người đó là kim chủ của tôi



Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Tổng giám đốc Mã bị Lệ Sâm làm chua cả răng, thằng nhóc này mở miệng gọi tiếng cục cưng thực quen miệng đấy, xem ra đã sớm kim ốc tàng kiều rồi.

Lệ Sâm cho ông một ánh mắt, hai người liền thay đổi chỗ nói chuyện, ngay chỗ cách nơi này không xa.

Nam Tầm nhớ lại nội dung chính mà vừa nãy Lệ Sâm nói, tự mình cầm súng chơi đến vô cùng vui vẻ.

"Kỹ thuật bắn súng không tồi." Bên cạnh bỗng nhiên có người lên tiếng.

Nam Tầm vừa quay đầu lại thấy được một cô gái trang điểm đậm, dáng vẻ hơi quen quen.

Trí nhớ Nam Tầm khó có được một lần chạy tốt, công lao này thuộc về bộ phim truyền hình cung đấu mà cô mới xem xong gần đây. Một trong những diễn viên chính, vai hoàng hậu thủ đoạn độc ác chính là người trước mặt này diễn!

"Cô, cô là Lý Dung Dung à?" Nam Tầm kinh ngạc hô thành tiếng, lần đầu tiên cô gặp được ngôi sao thật sự, loại tiếp xúc gần gũi này làm cô cảm thấy rất hiếm lạ.

"Tôi rất thích phim truyền hình cô diễn, tôi cảm thấy cô diễn rất tốt."

Đầu tiên Lý Dung Dung khá sửng sốt, sau đó thì che miệng nở nụ cười: "Tôi còn tưởng rằng cô muốn mắng tôi đấy. Cô biết không, bây giờ tôi đi trên đường, nếu như bị người khác nhận ra được thì họ đều muốn ném trứng thối vào tôi."

Nam Tầm cũng nở nụ cười theo: "Đây chứng tỏ kỹ thuật diễn của cô tốt, có vài khán giả xem quá nhập diễn, nên mới nghĩ cô cũng là người phụ nữ hư hỏng."

Nụ cười của Lý Dung Dung lại phai nhạt đi đôi chút: "Vốn dĩ tôi cũng không phải là cô gái tốt."

Nói xong, cô chỉ vào ông bác hói đầu đang nói chuyện với Lệ Sâm, tự giễu nói: "Nhìn thấy không, người đó là kim chủ của tôi."

Chống lại ánh mắt kinh ngạc của cô bé, Lý Dung Dung không để bụng nói: "Cô biết không, người trong làng giải trí chỉ có mỗi kỹ thuật diễn và vẻ ngoài là vô dụng. Tôi lăn lộn trong làng giải trí hơn mười năm, phí thời gian từ mười chín tuổi đến bây giờ ba mươi tuổi, rốt cuộc nhận được một bộ xem như diễn vai chính, mà một bộ này là nhờ có tổng giám đốc Mã."

Dừng một chút, cô hỏi: "Có phải cô xem thường tôi không?"

Nam Tầm lắc đầu, có thể bình thản nói chính mình tìm một kim chủ như vậy, cô cảm thấy có lẽ Lý Dung Dung này không giống với những người phụ nữ vì tiền.

Nam Tầm hỏi: "Nếu làng giải trí loạn như vậy, tại sao cô không rút ra khỏi chứ?"

Lý Dung Dung cười nói: "Diễn chính là sinh mạng của tôi, tôi thích diễn. Nếu bắt tôi không diễn, tôi sẽ cảm thấy cuộc đời mình có một thiếu sót lớn."

Nam Tầm do dự một lát, nói: "Nhưng mà dáng vẻ tổng giám đốc Mã có hơi... già." Vốn cô muốn nói vừa già vừa xấu.

Lý Dung Dung phì cười thành tiếng: "Em gái à, em thật thẳng thắn. Em có biết chị em cùng nghề với chị nói thế nào không hả? Các cô ấy nói chị thật tinh mắt, vậy mà tìm được chỗ dựa vững chắc như tổng giám đốc Mã này."

Nam Tầm nghe ra vài phần châm biếm trong lời cô nói.

Lý Dung Dung tiếp tục nói: "Tuy chị và ông ta quấn với nhau, nhưng bọn chị chỉ là dựa theo nhu cầu. Ông ta muốn một tình nhân dịu ngoan, chị muốn tài nguyên diễn kịch, không hơn."

Nói xong, cô ấy đưa tay vỗ vỗ bả vai Nam Tầm: "Em gái à, chị nhìn ra được em không phải người thấy người có quyền thế là sáng mắt, nhưng mà ——"

Cô dừng một lát, giọng nói thấp xuống: "Cậu Lệ cũng không phải một lựa chọn tốt, có thể là em vừa vào trong vòng này nên không rõ tính tình cậu Lệ, anh ta... Tóm lại, em vẫn nên nhanh chóng dứt ra đi."

Nam Tầm há to miệng, có phải cô Lý Dung Dung này đang tự tưởng tưởng cái gì không, cô ấy lại cho rằng cô cũng là...

Nhưng mà cô cảm thấy Lệ Sâm rất tốt, tại sao theo ý của Lý Dung Dung anh lại không phải người tốt.

"Em gái, bên trên có số điện thoại của chị. Nếu có một ngày em không có chỗ đi thì hãy đến tìm chị." Lý Dung Dung đưa cho cô một tấm danh thiếp đơn giản.

Nam Tầm đang muốn giải thích mình không phải tình nhân nhỏ của Lệ Sâm, kết quả người này đã xoay người rời đi.

Lúc này, tổng giám đốc Mã kia đã trò chuyện với Lệ Sâm xong. Tổng giám đốc Mã đi qua, ôm bả vai Lý Dung Dung rời đi, Lệ Sâm cũng đã đi tới chỗ cô.

"Cục cưng, đang nhìn gì vậy?" Động tác Lệ Sâm thuần thục ôm eo cô.

Nam Tầm cho anh xem danh thiếp, rồi đột nhiên nổi hứng, nói: "Ba, không phải chúng ta cũng làm giải trí sao, có thể đào Lý Dung Dung qua không."

Lệ Sâm hơi nhíu mày: "Cục cưng thích cô ta sao?"

Nam Tầm cười nói: "Đúng vậy, con cảm thấy cô ấy diễn rất tốt, cũng không biết tại sao diễn vai phụ lâu như vậy, cho dù diễn vai chính cũng là người xấu. Đi trên đường người khác đều muốn ném trứng thối vào cô ấy, ba, ba nói xem kỹ thuật diễn phải xuất sắc đến thế nào, mới có thể khiến cho người khác chán ghét cô ấy như vậy chứ?"

Lệ Sâm gật đầu nói không chút nghĩ ngợi: "Được, chỉ là một người mà thôi. Thứ cục cưng muốn, ba đều sẽ làm cho con."

Lúc này Lý Dung Dung hoàn toàn không biết, chẳng qua bởi vì cô nói nhiều thêm vài câu với một cô bé, cuộc sống sau này của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vô số kịch bản chất lượng cao và thông báo kéo nhau đến, hơn nữa chính cô nỗ lực, không lâu sau liền đoạt được vị trí ảnh hậu.

Lệ Sâm và Nam Tầm ăn cơm tối ở ngoài rồi mới về nhà. Ông Lệ đã trở về từ lâu, ông ngồi yên trong phòng khách, nghiêm mặt nhìn hai cha con đang dắt tay nhau đi vào.

"Nam Nam, con đi lên tầng trước đi, ông có chuyện nói với ba con." Vẻ mặt ông Lệ cực kỳ nghiêm túc.

Nam Tầm không nhịn được nhìn thoáng qua Lệ Sâm.

Lệ Sâm vỗ nhẹ sau lưng cô: "Cục cưng lên trước đi, ba lên ngay."

Nam Tầm gật đầu, lộc cộc đi lên tầng, trước khi đi còn không quên nói với ông Lệ: "Ông nội, hôm nay là con muốn ba đi chơi với con, ông đừng trách ba tự ý bỏ công việc nha."

Ông Lệ tức giận trừng mắt nhìn cô: "Biết rồi, sẽ không làm gì ba con, làm như ông là cha ghẻ của nó không bằng."

Nam Tầm cười hai tiếng ha ha, chạy lên phòng tắm tầng hai đi tắm.

Trong phòng khách chỉ còn hai người ông Lệ và Lệ Sâm.

Đầu tiên ông Lệ quan sát quần áo của Lệ Sâm một lát, không nhịn được bĩu môi, nói thầm: "Thực cho rằng ăn mặc giống như tên nhóc thì sẽ thật sự là tên nhóc sao, hừ."

Ông Lệ gõ gõ gậy trên mặt đất: "Ngồi đi, ba muốn hỏi con vài câu."

Lệ Sâm ngồi thẳng xuống đối diện ông, vắt chéo hai chân, một cánh tay tùy ý đặt lên thành ghế sofa, khí thế vô hình bắt đầu xuất hiện cuồn cuộn trong nháy mắt.

"Có phải ba muốn nói chuyện về Nam Nam hay không?" Lệ Sâm hỏi thẳng vào vấn đề.

Ông Lệ bị thái độ không để bụng của anh làm tức giận, giọng điệu lập tức cất cao lên một tông: "Thằng nhóc thúi, tự con nói xem những việc hôm nay con làm đều là chuyện mà con người làm sao? Ông đây chỉ đi vắng một ngày, con đã làm ra loại chuyện lớn này cho ông. Bây giờ ở trong vòng luẩn quẩn đều biết con kim ốc tàng kiều, tìm một cô bạn gái nhỏ non nớt, ông đây thật sự bị con làm tức chết rồi!"

Lệ Sâm nhìn ông một lúc lâu, nhìn đến nỗi ông bắt đầu hoảng hốt.

"Hôm nay ba chỉ muốn lải nhải điều này thôi à?" Lệ Sâm thản nhiên nói.

Ông Lệ thở dài: "Được rồi, ba cũng không quanh co với con nữa. Ba hỏi con, rốt cuộc con nghĩ thế nào vậy, Nam Nam chính là con gái con, thái độ của con đối với con bé giống thái độ đối với con gái sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.