Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 85: Đồ Lưu manh, còn muốn ôm ba cơ đấy



Edit: PaduC/ Beta: Norah

Hư Không Thú: "Ây da, chuyện này không phải rất bình thường à. Ba Lệ Sâm ngươi cũng chưa từng chạm vào phụ nữ nhiều năm như vậy, vậy giờ chỉ động cái tình, ngươi còn không cho người ta động? Ngươi muốn ba ngươi nghẹn chết sao? Hơn nữa, không phải tự ngươi nhảy lên người hắn à?"

Nam Tầm: "Nhưng ta còn nhỏ như vậy, ta thật sự không ngờ được anh ta có thể nổi hứng với vóc người khô quắt như ta."

Hư Không Thú ôi chao một tiếng: "Đừng coi nhẹ bản thân, ngươi được ba ngươi nuôi rất khá, tuy tuổi nhỏ cũng đã trước lồi sau vểnh, là người đẹp nhỏ non tươi đấy."

Nam Tầm: "Tiểu Bát, ta thật sự muốn đập ngươi thành bánh."

Hư Không Thú không sợ hãi, còn hát lên: "Hãy đến đây, những tạo tác ~" *

*Một câu trong bài <<Ngứa>>

Video vietsub của Dạ Yết 

Nam Tầm: "... Sao ngươi không lên trời, sánh vai cùng mặt trời luôn đi?"

Hư Không Thú lập tức phản đòn: "Sao ngươi không xuống nước, miệng đối miệng với rùa đen đi?”

Nam Tầm núp trong ngực Lệ Sâm giả chết, qua rất lâu mới buồn buồn kéo tay áo anh: "Ba, chân con tê quá, ba ôm con lên tầng đi."

Lệ Sâm khẽ cười, tiếng cười xuyên qua khoang ngực truyền tới trong tai Nam Tầm đang ghé sát ngực anh, lỗ tai cũng run theo nhè nhẹ.

"Đi thôi cục cưng, ba ôm con lên." Lệ Sâm bế cô bé trong ngực, bước chân có vẻ rất nhẹ nhàng.

Nam Tầm liền vội nói: "Ba thật là lợi hại, ôm con lên tầng mà cũng không thở dốc."

Lệ Sâm cười nói: "Cục cưng quá nhẹ, có ba cục cưng ba cũng ôm được."

Nam Tầm khinh bỉ trong lòng, thầm nói cái đồ lưu manh, một chưa đủ, còn muốn ôm ba cơ đấy.

Có điều, chuyện được cậu học sinh nam kia tỏ tình, chắc là cho qua rồi nhỉ?

Đến buổi tối, Nam Tầm mới phát hiện mình đã đánh giá quá cao độ hào phóng của lão lưu manh này. Trước khi ngủ, đồ lưu manh còn cho cô một nụ hôn ngủ ngon, không phải hôn mặt, mà là hôn môi, hôn xong còn muốn đáp lại.

"Cục cưng, ba đã hôn chúc ngủ ngon con rồi, con không nên hôn trả ba sao?" Lão lưu manh nói.

Nam Tầm nghe xong muốn hôn trán anh, nhưng không ngờ lão lưu manh chỉ thẳng miệng mình nói: "Cục cưng, hôn chỗ này, ngày hôm nay ba dùng kem đánh răng vị dâu của con, rất thơm đấy."

Nam Tầm kéo cổ áo anh run run một hồi, suýt chút nữa bóp chết lão lưu manh này.

"Ba, đây là không đúng. Con xem trên TV, chỉ có người yêu mới có thể hôn môi." Nam Tầm chớp chớp đôi mắt to vô tội kia, rất muốn lột lớp ngụy trang của lão lưu manh xuống.

Lệ Sâm trợn mắt nói dối: "Cục cưng, chúng ta cũng có thể. Con thấy ghét lúc ba hôn con sao?"

Nam Tầm lắc đầu: "Không ghét, con thích ba hôn con."

Hừ, cao hứng đi lão lưu manh.

Quả nhiên Lệ Sâm rất vui vẻ, bọc cái miệng nhỏ của Nam Tầm mút mấy lần.

Nam Tầm cũng qua loa chụt chụt ngoài miệng anh, cũng không cần biết anh phản ứng thế nào, tự mình nhắm mắt lại ngủ.

Lệ Sâm ghé sát bên cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp tê dại: "Cục cưng, tuy ba là ông bố rất văn minh, nhưng vẫn cảm thấy yêu sớm là không được. Vì vậy cục cưng phải nghe lời, đừng yêu đương lúc còn đi học."

Nam Tầm thầm trợn mắt, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, nói lơ mơ: "Không yêu ai, con chỉ yêu ba. Nhưng mà ba, ba đừng phái vệ sĩ bảo vệ con trong tối nữa. Ba bảo bọn họ rút hết đi, bây giờ chỉ cần con vừa nghĩ tới có người âm thầm nhìn chằm chằm mình, cho dù con biết ba vì bảo vệ con, con vẫn cảm thấy không được tự nhiên."

Một bàn tay Lệ Sâm dịu dàng vuốt ve đầu cô, nghe vậy trầm mặc hồi lâu: "Được, ba đồng ý với con, nhưng con phải nghe lời."

Nam Tầm cao hứng cọ cổ anh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ba."

"Ngủ đi, cục cưng của ba."

Tiếng nói trầm thấp tràn đầy dịu dàng của Lệ Sâm tựa như có tác dụng thôi miên, cơn buồn ngủ của Nam Tầm đã kéo tới ngay lập tức.

Lúc Nam Tầm sắp chìm vào giấc ngủ, Tiểu Bát vui mừng nói: "Vừa nãy giá trị ác niệm giảm 5 điểm rồi."

Trong giấc mơ của Nam Tầm, khóe miệng cô vẫn luôn cong lên. Cô đếm đếm, giá trị ác niệm chỉ còn 30 điểm.

Ngày hôm sau, Nam Tầm có tâm trạng thật tốt nên ăn thêm hai cái bánh bao nhỏ, đeo cặp sách vui vẻ leo lên xe của ba Lệ Sâm. Chờ hai người mỗi người đi một ngã, còn tặng kèm một nụ hôn.

"Cục cưng, đi đường cẩn thận nha." Lê Sâm hạ cửa sổ xe, dặn dò.

Nam Tầm vẫy tay: "Ba yên tâm đi, con sẽ không lạc đâu."

Nói đến chuyện này, Nam Tầm thấy rất mất mặt. Có một lần cô tự ngồi xe buýt đi học, kết quả không cẩn thận ngồi nhầm xe. Cô xin thề cô chỉ nhìn nhầm một con số, cũng không phải ngớ ngẩn đến nỗi không biết nên ngồi chuyến nào.

Nhưng ba Lệ Sâm của cô luôn thích lôi chuyện này ra nói, chỉ sợ chẳng may cô... không... cẩn thận lại ngồi nhầm xe rồi.

Khi đến phòng học, các bạn cùng lớp đã đến gần đủ, đều đang học thuộc từ hoặc bài văn hoặc là công thức.

Nam Tầm trực tiếp lấy một quyển sách ra che trước mặt, sau đó hai mắt thẫn thờ, bắt đầu tán dóc với Tiểu Bát.

"Tiểu Bát à, giá trị ác niệm chỉ còn 30. Ngươi nói xem nếu giờ ta ném tiết tháo đi lăn lộn cùng ba Lệ Sâm, giá trị ác niệm của ba Lệ Sâm có thể vụt một cái xuống 0 không?"

Tiểu Bát nghe được lời này có vẻ cực kì kích động, vội vã trả lời: "Ta cảm thấy rất có khả năng! Nếu không đêm nay ngươi về rồi thử xem?"

Nam Tầm ha ha một tiếng: "Cưng à, người ném tiết tháo không phải ngươi, ngươi kích động làm cái gì?"

Hư Không Thú hơi chột dạ: "Chẳng qua người ta thấy kế sách này rất hay, sớm tiêu trừ giá trị ác niệm là có thể đi sớm mà."

Nam Tầm: "Vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi, không ngờ ngươi nghĩ vậy thật. Sinh nhật mười sáu tuổi của ta còn chưa đến đấy, ngươi còn gấp gáp cho ta đi hiến thân. Tiểu Bát, ngươi giỏi lắm, không ngờ ngươi là con thú thú không tiết tháo như vậy."

Hư Không Thú hừ hừ: "Tiết tháo là gì? Ăn được không? Trong mắt ta chỉ có giá trị công đức, giá trị ác niệm của boss lớn tiêu tan hết rồi thì ta mới có thể nhận được giá trị công đức. Còn nữa, mười sáu tuổi mà nhỏ á? Nhỏ á? Đặt ở cổ đại là đã lấy chồng sinh con từ lâu rồi!"

Nam Tầm cũng học nó hừ hừ: "Ta nói cho ngươi biết, muốn ta hiến thân trước lúc trưởng thành, không có cửa đâu."

Đúng lúc một người một thú đang cò kè mặc cả thì hai học sinh nữ bàn trên bỗng nhiên cãi cọ ồn ào, trông thật kịch liệt.

Nam Tầm ngồi ở đằng sau hai người, hai người đó cãi nhau đến nỗi nước miếng còn bắn tung tóe đến trên mặt cô.

Suy nghĩ một lát, Nam Tầm đứng lên, định đi hòa giải.

Cô vừa mới kéo tay của cả hai học sinh nữ, còn chưa kịp làm gì thì đã bị hai người cùng đẩy ra.

Móng tay cô bé kia dài thật, nếu không phải Nam Tầm tránh đi đúng lúc, con mẹ nó mắt của cô đã bị chọc mù rồi. Tuy nhiên miệng Nam Tầm vẫn không tránh được bất hạnh, bị rách một đường.

Nam Tầm hít một hơi.

Môi lập tức đổ máu, đỏ đỏ rợn người, trông thật đáng sợ.

Nam Tầm dùng tay quệt môi, thấy mu bàn tay đầy máu.

Nhìn máu trên mu bàn tay, trong đầu Nam Tầm chỉ còn sót lại một ý nghĩ: Xong rồi xong rồi, Lệ Sâm phát hiện sẽ nổi bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.