Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ rọi xuống nền nhà, hơi ấm từ từ lan tỏa, căn phòng im ắng vô cùng.
Bích Linh khẽ lật người, lười chẳng buồn bò dậy.
Hừ, Liên Vô Trần vẫn còn giữ cô lại, cô có đủ lí do để không đi làm việc.
【 Ký chủ thật đáng sợ, không bỏ trốn là vì muốn kiếm cho mình một cái cớ để lười biếng. 】
Cạch.
Khóa cửa khẽ chuyển động, tạo ra tiếng động rất khẽ, mắt Bích Linh còn chả buồn động đậy dù chỉ một chút.
Chắc chắn là tên thiểu năng Liên Vô Trần.
"Lương Chỉ! Cô mẹ nó còn định ngủ đến bao giờ?" Tiếng sư tử Hà Đông gầm đầy quen thuộc vang lên.
What?
Có chút không đúng theo kịch bản?
Hệ thống có phải ngươi đang giở trò không?
【 Tội này bổn hệ thống mới không nhận đâu, là Liên Vô Trần ôm ngươi về. 】
Bích Linh nhìn xung quanh, quả nhiên vẫn là căn biệt thự lúc trước.
Liên Vô Trần tên thiểu năng này! Sao lại tính chuẩn giờ quá vậy?
Cô thật sự không muốn đi diễn nữa mà.
"Lương Chỉ!" Diệp Bối hét lớn.
Bích Linh bất đặc dĩ bò dậy, hết cách nên chỉ đành dùng giọng nói điệu đà, ngọt ngào mà nịnh người.
"Tôi sai rồi, mấy hôm trước chịu chút đả kích, tâm trạng không tốt, hiện giờ thì không có vấn đề gì nữa rồi!"
Diệp Bối liếc nhìn cô một chút rồi nói: "Biết vậy là tốt, chuẩn bị nhanh lên rồi lăn ra đây cho tôi, hôm nay chúng ta bận đến phát điên mất thôi!"
Bích Linh cắn môi, lưu luyến không đành lòng mà rời xa chiếc giường của mình...
Cô chỉ muốn yên tĩnh ở đây mà làm sâu gạo thôi cũng không được sao?
Liên Vô Trần, cầu xin hãy giam giữ tôi lại!
Không có việc gì, đang yên đang lành thả cô ra làm gì, giờ hại cô thê thảm thế này...
Bích Linh được trang điểm ổn thỏa rồi bị nhét lên xe, giờ đây đang mặt mũi buồn khổ mà nhìn tập giấy trên tay.
Gì mà người đại diện quảng cáo, thử vai diễn phim bộ, thử vai diễn phim điện ảnh... quá nhiều, thật phiền phức!
Hay là cô thoát xác để bỏ chạy nhỉ? Diễn kịch thật sự rất phiền phức.
【 Ký chủ chỉ vì không muốn làm việc mà cũng liều mạng quá rồi. 】
***
Bích Linh tất nhiên là không có kĩ năng diễn xuất nhưng nguyên chủ thì có!
Bích Linh gắng gượng vận dụng phương pháp của nguyên chủ còn lưu giữ lại trong kí ức mà giành được vai trò người đại diện quảng cáo, vai diễn trong phim bộ và phim điện ảnh.
Về đến nhà, Bích Linh chỉ thấy xương trên người giờ đây dường như chỉ cần đập một gậy là đủ tan tành.
A... không muốn chơi nữa!
Phải nhanh chóng giải quyết xong nam nữ chủ, rồi tình nguyện đi chết cho xong chuyện.
【 Ký chủ cũng chỉ biết nói chơi vậy thôi, đã bao giờ làm nhanh đâu. 】 Những ngày qua cô không ăn thì ngủ, nhiều hơn chút thì chạy lịch trình, bận đến mức bây giờ còn chưa gặp mặt nam nữ chủ dù chỉ một lần...
Không muốn nói chuyện nữa....
Bích Linh mở máy tính, phát hiện giá cổ phiếu công ty của nam chủ đại nhân đang rớt giá rất nhanh, gần như là sắp sụp đổ.
Vai ác Liên Vô Trần này cũng rất ra hồn mà, vừa ra tay đã làm đổ bàn.
Con ngươi trong mắt Bích Linh chuyển động lên xuống, ngón tay khẽ chạm, sáng tạo đưa cho Lãnh Lăng Thiên thêm mấy cái phiền phức.
A ha, quét vàng đánh đen, người người đều có trách nhiệm!
Bích Linh bí mật bán tư liệu về thế lực ngầm của Lãnh Lăng Thiên cho tổ chức khác.
Khi trước Lãnh Lăng Thiên làm việc luôn rất cay độc, sớm đã có cả đám người hận đến ngứa răng, giờ đây có được tập tư liệu này trong tay thì khác gì thêu hoa trên gấm, khiến người khác không thể nào không nghĩ đến việc làm vài động tác nhỏ để kiếm một chén canh?
Ánh sáng nhảy nhót trong mắt Bích Linh, sáng tối bất định, phảng phất giống như đang lắng đọng lại. Chỉ có nụ cười tinh quái nơi khóe môi là tiết lộ ra tâm trạng thật của cô lúc này.
Tinh toong...
Bích Linh rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn sang phía điện thoại.
【 Em yêu, ăn cơm chưa? 】
Bích Linh nhếch miệng, giờ mới nhớ ra mình chưa ăn cơm.
【 Chưa ăn. 】
Cô là người thật thà, không thích nói dối!
Hệ thống cười haha vào mặt Bích Linh, nói cho cùng thì ký chủ là người thế nào hệ thống biết rõ nhất.
【 Tôi ở bên ngoài, mở cửa. 】
Bích Linh: "...."
Thật sự là quá đủ rồi!
Vai ác không đi tìm nam chủ mà thương mà yêu, suốt ngày đến tìm cô làm cái gì chứ?
Cô không muốn bị kẻ biến thái nhắm trúng đâu huhuhu...
Bích Linh ngồi trên giường, cái mông làm như thế nào cũng không thể rời khỏi giường, đến tận khi có tiếng động ở cửa thì mới như bị điện giật mà bật dậy.
Thật lợi hại, khiến tôi như đồ thiểu năng trí tuệ!
"Em yêu, em lại không ngoan rồi!"
Liên Vô Trần chằm chằm nhìn cô, để đồ trên tay xuống mặt bàn.
"Thật lợi hại, lấy chìa khóa nhà tôi ở đâu vậy hả?"
Bích Linh cũng không giả bộ yểu điệu, mở hộp đồ ăn ra rồi bắt đầu ăn.
Liên Vô Trần nhìn trang mạng trên màn hình còn chưa thoát ra kia, khóe miệng khẽ cong cong: "Là ông chủ, tôi được quyền có chìa khóa nhà của những nghệ sĩ dưới quyền."
"Phụt -- " Bích Linh thật sự phun ra.
Đóng quá đạt, bổn bảo bảo phục rồi!
Anh có quyền, anh tùy ý có thể làm những gì mà mình thích.
"Đúng rồi, nam chủ... khụ khụ... Lãnh Lăng Thiên tối nay sẽ bị ám sạt tại con hẻm nhỏ ngay cạnh Tinh Diệu, anh có hứng thú thì đi đến đó thêm một chân."
Liên Vô Trần chăm chú nhìn Bích Linh: "Giờ tôi chỉ có hứng thú với mình em thôi!"
"Hừ, đi thì đi, không đi thì thôi!"
"Cùng đi!"
"Không đâu, tôi yếu ớt như này, đi sẽ bị đánh cho bẹp dí, không đi!"
"..."
Cuối cùng Bích Linh vẫn bị Liên Vô Trần lôi đi với danh nghĩa, đi để mở mang hiểu biết.
Nguyệt hắc phong cao(*), hai bóng người núp trên góc tường.
(*) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báu vào thời điểm trăng mờ.
Một trận gió thổi qua, truyền tới một giọng nữ.
"Mẹ kiếp... chúng ta sao phải đến đây chứ, thật lạnh con mẹ nó chết đi được a!"
Liên Vô Trần khẽ cười: "Tại em tạo ra!"
Em tạo ra một thói quen xấu.
Bích Linh khẽ chửi thầm trong miệng.
Đúng lúc này có tiếng nổ súng truyền đến, Bích Linh thu lại ánh mắt đang nhìn Liên Vô Trần mà nheo mắt nhìn về phía kia.
Hắc đạo đọ súng.
Kẻ thắng làm vương.
"Bảo bối, anh không định cắm một chân sao?" Bích Linh nắm lọn tóc trước ngực mà nghịch.
"Cắm cái gì? Em ư?" Liên Vô Trần khẽ thầm thì bên tai Bích Linh.
Sắc mặt Bích Linh bình thản, chỉ khẽ ngoảnh mặt ra ngoài thêm một chút.
Kẻ mà trong miệng toàn nói ra lời dung tục này là ai, cô không quen.
"Lãnh Lăng Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
"Ha ha ha Lãnh đại thiếu gia đừng chạy nữa, huynh đệ bọn ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây."
"Bằng!"
Âm thanh hỗn độn tiếp tục truyền đến, không gian bao trùm trong màn tàn sát đầy tanh tưởi.
Liên Vô Trần khẽ nghiêng đầu: "Có người đi về phía chúng ta!"
Bích Linh bĩu môi: "Sau đó, cá xem người đó là ai sao?"
"Cá gì?"
"Không cá!"
Trong khoảng thời gian hai người bọn họ đối thoại thì người kia đã đi đến cách họ chỉ một khoảng mười mét.
Bích Linh nhảy ra sau một bước thì đã ra phía sau bức tường khi nãy.
Liên Vô Trần cũng theo sát phía sau.
Làm gì giờ?
Liên Vô Trần dùng ánh mắt hỏi ý Bích Linh.
Bích Linh nở nụ cười quái ác, lắc lắc đầu.
Phía trên đầu truyền tới một tiếng động rất khẽ, không rõ Bích Linh lấy đâu ra một chiếc bao tải, ngay khi người kia vừa nhảy xuống thì úp luôn bao tải vào kẻ đó.
Sau đó là tay đấm chân đá liên tục vào bao tải.
Bao tải động đậy chống cự liên tục, rồi cuối cùng im bặt.
Liên Vô Trần: "...."
Bích Linh đấm đá Lãnh Lăng Thiên một hồi rồi quay người bước đi.
Sau khi hồi lại thần, Liên Vô Trần cũng vội chạy theo sau.
Hắn rất vui, vị thiếu gia ngày thường cao cao tại thượng cũng có ngày thành ra thế này. Mà người đánh hắn lại còn là...
"Lương Chỉ!"
Liên Vô Trần chạy theo nửa quãng đường, bỗng dừng chân lại.
Người đi trước không hề dừng chân, dường như không nghe thấy gì.
Ánh mắt Liên Vô Trần dần ảm đạm, hắn nhìn theo bóng lưng Bích Linh rất lâu, cho đến khi bóng cô khuất dần khỏi tầm mắt.
Một người đứng im lìm một chỗ, một người càng đi càng xa.
Đây cũng chính là nỗi bi thương vô cực trong nhân gian.
Lương Chỉ!
Em thật sự không có trái tim sao?
Cũng đúng, bản thân hắn vốn cũng không có, chỉ đơn giản là muốn tìm chút niềm vui cho cuộc sống cô độc của mình mà thôi.