Nhưng mà cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo, Bích Linh thu hồi tất cả biểu tình, khuôn mặt có chút đờ đẫn hướng một hướng mà đi.
"Đi theo mình."
La Tuyết Lạc bất giác cảm thấy Quân Khinh Kha có rất nhiều tâm sự, hơn nữa đối với cậu ấy có vẻ như nó rất quan trọng, theo bản năng mà từ bỏ câu hỏi nguyên nhân Bích Linh xuất hiện ở đây.
"Quên chuyện đó đi, chúng ta trở về nhà." La Tuyết Lạc túm chặt cánh tay của cô.
Cô quay đầu, khuôn mặt vẫn có chút mất mát: "Mình tới tìm một vật bị đánh rơi."
La Tuyết Lạc kéo cô đi ra ngoài: "Mình biết rồi."
【 Ký chủ đánh một đòn tâm lý thật tốt. 】
Đó là do cấp bậc của nữ chủ này không đủ, dễ dàng đánh lừa.
【......】 Ký chủ thật đúng là cấp cho chút ánh sáng mặt trời liền trở nên rực rỡ.
Về sau vẫn không nên khen cô ấy, lại khiến cô ấy kiêu ngạo.
Hai người ra khỏi vườn hoa một lúc, La Tuyết Lạc bỗng nhiên dừng lại.
Bích Linh vẫn luôn bị kéo về phía trước, hiện tại cô ấy dừng lại, Bích Linh thiếu chút nữa đụng vào cô ấy.
Muốn chết ư, cũng may cô kịp thời đứng lại. Bích Linh một tay vỗ bộ ngực, nhìn theo hướng của nhân vật nữ chủ liền nhìn thấy.
Woa, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?
Còn không phải là nam chủ đại nhân bị cô cướp mất đất diễn sao?
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!
Người này giống Quân Sinh sở hữu một loại khí thế lạnh lẽo trên người, cũng là nhân vật tàn nhẫn.
"Lạc Lạc, đi đâu vậy?" Sắc mặt Tịch Mộ Lương có chút âm trầm.
Bích Linh suy nghĩ lại, hình như khoảng thời gian trước bọn họ có một thời gian hiểu lầm nhau, hiện tại còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh.
Hiểu lầm sao, đại khái chính là nam chủ hiểu lầm nữ chủ thích người khác, haiz đều là kịch bản kiểu này, chờ đến lúc cởi bỏ hết tất cả hiểu lầm, tình cảm của hai người chắc chắn sẽ tăng vọt.
Cô liền nắm tay Bích Linh đi vòng qua người cậu ta.
Bích Linh sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần mà nhìn Tịch Mộ Lương bên cạnh, tay cậu ta nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Oa, nam chủ đại nhân muốn "hắc hóa", nữ chủ còn đi chậm như vậy, muốn chết sao!
Bích Linh là một người thông minh, khi mọi người không phản ứng lại liền đẩy La Tuyết Lạc đi giống như đuổi vịt.
Vài giây liền rời khỏi phạm vi tầm mắt của Tịch Mộ Lương.
Tịch Mộ Lương: "......" Chàng trai tuấn mỹ yên lặng thu hồi bàn tay của mình, nắm chặt nó thành quyền: Lạc Lạc!
Bên này Bích Linh đem người khẩn cấp đẩy đi, cuối cùng dừng ở trước cổng trường.
"Tiểu Kha, tại sao lại đi nhanh như vậy làm gì?" La Tuyết Lạc có chút ngốc.
Bộ dạng Bích Linh giả bộ sợ hãi: "Vừa rồi bạn nam kia thật đáng sợ, giống như sẽ ăn luôn bạn."
La Tuyết Lạc hơi hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu chua xót.
"Tiểu Kha, thời gian không còn sớm, bạn mau trở về đi thôi."
Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu, tiếp theo trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.
ahihi!
Chơi quá sung quên luôn chú nhỏ rồi!
Dục vọng chiếm hữu của chú nhỏ biến thái như vậy, hắn sẽ chịu để cô biến mất ở trường một khoảng thời gian sao?
Không thể a! Cô! Chết! Chắc!
"Trở về đi, Tiểu Kha, mình không có việc gì." Thấy cô gái đối diện ngây ngốc đứng bất động thật lâu, La Tuyết Lạc cho rằng cô lo lắng cho mình, trong lòng mềm nhũn, ôn nhu trấn an nói.
Bích Linh nuốt một ngụm nước miếng, hướng tới nơi chiếc Land Rover đang đậu bên đường.
Ách, thật sự không được để nữ chính biến thành lá chắn.
Bích Linh hít sâu một hơi, mở cửa lên xe.
Bên cạnh, mặt chú nhỏ đã trở nên lạnh lẽo.
Quả nhiên chú nhỏ muốn nổi giận.
"Đi đâu?" Quân Sinh nhíu mày, trong lòng có chút bực bội, cô gái nhỏ gần đây càng ngày không nghe lời.
"Cháu ở phòng học làm bài tập ạ!" Bích Linh ngoan ngoãn nói.
Nghe vậy, không khí xung quanh Quân Sinh lạnh hơn một chút.
"Chú đã đi xem qua, cháu không ở đó."
Bích Linh rũ mắt không đáp.
Cô đương nhiên biết vụng về nói dối như vậy rất dễ dàng bị nhìn thấu, cô chỉ muốn thử xem hiện giờ Quân Khinh Kha trong mắt hắn rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.
Bước đầu phán đoán, chỉ có thể xác định là "Để ý" hay là dục vọng chiếm hữu nhiều hơn.
Dọc theo đường đi, Bích Linh im lặng không nói không rằng, về đến nhà cũng chỉ mang theo cặp sách một mình hướng lên lầu đi.
Quân Sinh không nhanh không chậm mà đi theo sau lưng cô lên lầu.
Nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân vững vàng, Bích Linh bình tĩnh một chút.
Vai ác Quân Sinh muốn xuất chiêu lớn, cô không phải là vật hi sinh, kiên quyết không hi sinh!
Bích Linh bước chân nhanh hơn, bóng dáng nhìn qua rõ ràng muốn trốn Quân Sinh.
Ánh mắt Quân Sinh toàn là màu đen, lúc cô gái nhỏ đóng cửa lại, Quân Sinh giơ tay chặn cánh cửa sắp đóng.
Bích Linh: "!!!"
Quân Sinh đẩy cửa ra, thâm trầm nhìn chằm chằm ánh mắt hoảng loạn của cô gái nhỏ phía đối diện, ép từng bước chân của cô.
"Chú... chú nhỏ." Bích Linh bắt lấy góc áo, lùi bước: "Chú đừng tới đây."
Quân Sinh bức cô vào góc phòng, một tay xoa vai cô: "Kha Kha, cháu rất sợ chú?"
Bổn bảo bảo không sợ cái sở thích luyến đồng của hắn!
"Không...... Có." Bích Linh run rẩy nói ngắt quãng, trong giọng nói lộ ra sợ hãi.
"Không có sao?" Quân Sinh lẩm bẩm nói.
Hắn đột nhiên ôm lấy eo của Bích Linh, đem người ném lên trên giường.
"Chú ――" Bích Linh hét lên một tiếng, chống xuống giường muốn ngồi dậy.
Người đàn ông cường thế lại đem hai tay Bích Linh đặt lên đỉnh đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn sâu trong mắt Bích Linh.