Re: Tất cả mấy lời múa hát trong chương này đều trong bài thơ "Lạc thần phú" của Tào Thực. Ai muốn nghe bài đầy đủ, hoặc muốn tìm hiểu ý nghĩa thì vào google kiếm nhé, mình không chú thích từng câu đâu, dài lắm.
"Người múa cũng làm cho choáng váng, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nếu nhẹ vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nếu lưu phong chi hồi tuyết."
Ánh đèn tối hoàn toàn, chỉ để lại tiếng nhạc réo rắc.
"Xa mà vọng chi, sáng trong nếu thái dương thăng ánh bình minh; bách mà sát chi, chước nếu hoa sen ra Lục Ba."
Toàn bộ ánh sáng chiếu thành một vòng, chiếu vào trong một góc.
Toàn trường lớn tiếng kinh hô.
Lớp năm của Bích Linh ngồi ở vị trí trung tâm, lúc này có một người đàn ông như trích tiên bước vào hội trường.
"Chủ tịch." Trợ lý nhìn về phía sau, thấy một đám người bị chặn lại, vì thế nói với Quân Sinh ngồi bên cạnh: "Tiểu thư thật xinh đẹp." Trách không được chủ tịch nửa đường bỏ luôn cái hội nghị để chạy đến đây.
Quân Sinh chỉ nghiêng đầu, nghe vậy biểu tình nhàn nhạt: "Tất nhiên."
Cô gái của hắn, đương nhiên đẹp.
Trên đài toàn là một màu đen, duy chỉ một nơi có ánh sáng, đó là Bích Linh.
Nhờ La Tuyết Lạc đặc biệt xử lý, nếu như ánh đèn không tối, nó không thể làm nổi bật lên nhân vật "Lạc Thần" của Bích Linh, hơn nữa nó sẽ có cảm giác trùng màu nhất định với bảng nền phía sau nó.
Học sinh toàn trường đều ngừng hô hấp lại rồi, ánh mắt nhìn chăm chú người trên đài.
Tiếng nhạc ngày càng trở nên gấp gáp.
Bích Linh rút ra một thanh kiếm.
"Phiên nhược kinh hồng!"
"Uyển nhược du long!"
"Vinh diệu thu cúc!"
"Hoa mậu xuân tùng!"
Giữa ánh sáng của thanh kiếm, ẩn ẩn một kiếm khí sắc bén kích động mà ra.
Tuyệt đối cùng với kệ hoa trước đó hoàn toàn trái ngược.
Dưới đáy mắt Quân Sinh có một tia sáng hiện lên.
Cháu gái nhỏ không đơn giản a.
【 Bíp―― độ hảo cảm 65%】
Ở trên đài biểu diễn múa kiếm, Bích Linh thiếu chút nữa ném văng thanh kiếm ra.
Mẹ nó có tật xấu, hù chết cô!
Nhưng chú nhỏ cũng tới đây sao?
Bích Linh qua ánh sáng còn xót lại nhìn thoáng qua thính phòng, phát hiện có một người đàn ông đẹp như trích tiên đang ngồi ở đó.
Này, muốn tới cũng không nói với cô một tiếng.
Ánh đèn tối hoàn toàn, Bích Linh ẩn vào màn đêm.
Có tiếng tiêu truyền ra, réo rắt như châu lạc mâm ngọc (*).
(*) châu lạc mâm ngọc: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc. Câu nói trên xuất phát từ bài thơ "Tỳ Bà Hành" của nhà thơ Bạch Cư Dị:
"嘈嘈切切错杂弹
大珠小珠落玉盘"
Hán việt:
"Tào tào thiết thiết thác tạp đàn
Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn"
Dịch thơ:
"(Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non
(Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc."
"Khoác la y chi thôi sán hề, nhị dao bích chi hoa cư. Mang kim thúy đứng đầu sức, chuế minh châu lấy diệu khu."
Quân Sinh sửng sốt, trong lòng tầng tầng rung động kích động.
Lại là loại cảm giác này......
Đó là......
......
Lớp năm làm việc trong tĩnh lặng, chỉ đến khi bọn họ về vị trí của mình, vài tiếng vỗ tay mới vang lên.
"Oa, cảm giác lần này thật là siêu tốt!"
"Đúng vậy, đặc biệt là kiếm của Kha Kha, múa rất khí phách!"
"Này, Người đàn ông ngồi bên cạnh Kha Kha là ai vậy? Thật đẹp trai!"
Toàn bộ đồng học đều nhìn về phía Bích Linh.
Bích Linh mỉm cười đúng tiêu chuẩn, "Đây là chú của mình, Quân Sinh."
"Thật sự chỉ là chú sao......"
"Nhưng mà thật là quá đẹp trai, sao mình lại không có được người chú như vậy!"
......
Khoé mắt Bích Linh run rẩy một chút.
Cô cũng không muốn có người chú như vậy.
Người chú mơ ước cháu gái mình......
Người chú biến thái......
Người bên cạnh nhéo nhéo tay cô, Bích Linh quay lại nhìn hắn: Làm gì?
Quân Sinh không trả lời liền đứng lên kéo người rời đi.
Bích Linh: "......" EXM?!
Không còn cách nào, Bích Linh đành phải kéo váy của cô đi theo hắn, dọc đường ra kéo không ít sự chú ý của người khác.
Đi đến bên ngoài, Bích Linh bĩu môi: "Chú nhỏ chú muốn làm gì?"
Quân Sinh nhét cô vào trong xe: "Rất muộn rồi, về nhà ngủ."
Ngủ...... Ngủ?
Cô tuyệt đối không hiểu sai.
Nhưng mà cô đêm nay không nghĩ sẽ ngủ quá sớm.
Cô muốn đi làm nam chủ.
"Chú nhỏ cháu đói." Bích Linh nỗ lực làm cho mình có âm thanh thật đáng yêu, nhẹ nhàng.
Quân Sinh nhìn vào mắt của Bích Linh thật lâu: "Đưa cháu đi mua thức ăn."
Quân Sinh đưa Bích Linh tới một phố buôn bán, nơi đó ngọn đèn sáng huy hoàng, người đến người đi, rất nhiều tiệm ăn vặt vẫn kín người không còn chỗ.
Quân Sinh mang theo Bích Linh đến một nhà có cửa hiệu lâu đời mua một hộp bánh phù dung (*)
"Đây là cái gì?" Bích Linh nghi hoặc mà mở hộp ra.
Bổn bảo bảo thế nhưng chưa từng thấy qua?
Chà, ở nơi mà trước kia cô từng sinh sống, thật đúng là chưa từng ăn qua cái này.
"Nếm thử đi." Quân Sinh nhìn bộ dáng của cô, buồn cười mà xoa xoa đầu của Bích Linh.
Bích Linh: "......" Đậu má, lại là sờ đầu sao.
Bích Linh nếm thử một miếng, hương vị ngọt, thật sự không tồi chút nào.
Vì thế ăn xong cả hai ba cái.
【......】 Chưa từng thấy ký chủ ăn cái gì mà nhanh chóng như vậy.
"No rồi sao?" Quân Sinh giữ chặt tay Bích Linh, cùng cô nắm tay đi ở trên đường cái, nếu không biết, còn cho rằng bọn họ là tình nhân của nhau.
Trên thực tế Bích Linh thật sự có một loại cảm giác quen thuộc đã cùng Quân Sinh hẹn hò.
Không đúng!
Cô muốn làm nam chủ!
Chú nhỏ mau buông bổn bảo bảo ra!
"Rầm rầm ――" Tiếng sấm nổ vang, theo sau mưa to tầm tã không hề dự liệu trước, làm cho Bích Linh thấy lạnh thấu tim.
Cô muốn làm nam chủ, có gì sai sao......
"Đi mau." Quân Sinh cởi áo khoác ngoài đắp lên trên người Bích Linh, lôi kéo Bích Linh chạy về phía trước.
Đỉnh đầu của Bích Linh là áo của Quân Sinh tâm tình lại càng phức tạp.
......
Hai người về đến nhà, từng người đi tắm rửa.
Bích Linh làm khô tóc, lại thấy Quân Sinh mặc một cái áo tắm dài công khai mà tiến vào.
"Chú nhỏ?" Khoé miệng Bích Linh run rẩy, hắn thật đúng là dám.
Quân Sinh nhìn thoáng qua cô buông máy sấy, ánh mắt tối hơn.