Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, đó là một loại cảm giác nguy cơ cực độ, hơn nữa cùng với tiếng bước chân càng thêm tới gần mà càng thêm mãnh liệt.
Cái loại cảm giác này, cô chỉ thấy xuất hiện ở người nọ......
Nhưng mà, làm sao có thể? Hắn chỉ là một nhân vật không có thật trong trò chơi này......
"Chú nhỏ, là chú sao?" Bích Linh run rẩy hỏi.
Nhà máy tối mịt đột nhiên sáng rực lên.
Bích Linh híp mắt lại, thấy rõ ràng người kia.
Xác thật là Quân Sinh.
Nhưng mà......
Biểu cảm tà mị, ánh lửa ác liệt trong mắt, nụ cười xấu xa quen thuộc trên khóe miệng, khí chất lưu manh trên người này......
Hắn vẫn là chú nhỏ ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong, trích tiên xuất trần, thanh lãnh như gió của cô sao!!!
Bích Linh nhìn "Quân Sinh" cười xấu xa đi tới, cơ thể gian nan lui ra phía sau, cắn răng tiếp tục giả vờ: "Chú nhỏ, chú làm sao vậy......"
Ngươi đi đi! Ngươi đã không phải chú nhỏ mà ta biết!
"Quân Sinh" nhàn nhạt nhướng mày, thản nhiên ngồi xuống trước mặt cô, đột nhiên, hắn chặn gáy Bích Linh, bá đạo cưỡng hôn cô.
Bích Linh: "!!!"
"Quân Sinh" hôn xong, vẫn cầm chặt gáy Bích Linh chưa thỏa mãn, sau một lúc lâu, hắn tiến đến bên tai Bích Linh khẽ cười nói: "Kha Kha, tôi thích em gọi tôi là chú nhỏ......"
Bích Linh chịu đựng xúc động hộc máu, quyết định giả ngu: "Chú nhỏ đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Bổn bảo bảo không biết ngươi không biết ngươi, mau cút đi mau cút đi, ai về nhà nấy ai tìm mẹ người nấy đi.
"Kha Kha em thật đúng là bạc tình bạc nghĩa, đến bảo bối của em cũng quên mất." Liên Vô Trần khẽ cười nói, hàm răng ma sát vành tai cô, mười phần ái muội: "Em nói xem, tôi nên phạt em thế nào bây giờ."
"Chú nhỏ, tôi gọi chú là bảo bối khi nào?" Bích Linh nghi hoặc, trên tay đã bắt đầu lén mở dây thừng.
Hừ! Cô không tin, cô cứ giả ngu đấy, hắn còn có thể xác định cô chính là Lương Chỉ sao!
【 Ký chủ không cần giãy giụa, hắn chính là Liên Vô Trần, hơn nữa theo như bổn hệ thống rà quét, trên người hắn có Thần Khí có thể truy tìm linh hồn. 】Vậy nên ký chủ cô giả ngu không được.
Bích Linh: "......"
Mẹ nó, sao không nói sớm, hại bổn bảo bảo lãng phí kỹ thuật diễn lâu như vậy!
"Xem ra, tôi phải khiến em nhớ lại rồi......" Liên Vô Trần cười tà đẩy Bích Linh ra, tay không nhanh không chậm mà bắt đầu cởi quần áo cô.
Bích Linh: "!!!" Quả nhiên là tác phong của người nào đó.
Híc, sáo ơi, cứu mạng!
Ánh sáng mang màu xanh chợt lóe.
Liên Vô Trần nhanh chóng rời khỏi Bích Linh, kéo ra khoảng cách an toàn với cô, trên cánh tay xuất hiện vết máu thật dài, lúc này đang từng giọt mà nhỏ xuống máu màu đỏ thắm.
"Kha Kha." Ánh mắt người đàn ông trầm xuống nhìn về phía cô gái đã cởi bỏ hết dây thừng cũng đứng lên.
Bích Linh đứng đối diện Liên Vô Trần, vươn bàn tay về phía không trung, cây sáo màu xanh mang theo ánh sáng màu đỏ chậm rãi rơi xuống tay cô.
Hắc ám trong mắt Liên Vô Trần cũng nảy lên một cái, thật nhanh, hắn lại trở về dáng vẻ phóng đãng tà mị khinh cuồng, lúc này thấy lạnh lẽo dưới đáy mắt cô dâng lên, hắn ngược lại hơi nhướng mày, mười phần giả vờ nói: "Thế nào, Kha Kha nhớ lại rồi sao?"
Bích Linh cười lạnh, cắn răng từng chút chút phun ra ba chữ: "Liên! Vô! Trần!"