Ngày hôm sau là thứ bảy, họ không phải đến trường nên tất nhiên họ cùng ngủ nướng.
" Tinh tinh tinh... "
Điện thoại của La Tuyết Lạc vang lên.
Bàn tay trắng hồng cầm lấy điện thoại: "Alo!"
Bích Linh quay lại nhìn vào chiếc điện thoại của nữ chủ đại nhân.
"Biết rồi, để tớ hỏi xem Kha Kha có muốn cùng đi hay không." La Tuyết Lạc tắt máy quay sang nhìn Bích Linh đang mơ mơ màng màng: "Bạn học Giang Loan Trì có bữa tiệc sinh nhật, cậu muốn tham gia không?"
Thật tuyệt, bản thân cô cũng có thể hòa một nhịp cùng tập thể.
Lúc trước, cô luôn chỉ có một mình.
Một mình.
"Cạn ly." Mọi người giơ li rượu cocktai trên tay lên, loại rượu này có nồng độ rất nhẹ, bọn họ uống sẽ không dễ say.
La Tuyết Lạc cười rồi uống cạn ly rượu trong tay.
" Lạch cạch "
Sau tiếng động này, không gian trở nên im bặt.
Bích Linh uống rượu xong, ngã nhào xuống đất!
"Đây có lẽ không phải là người say rượu..." Có người giơ ly rượu trong tay lên lắc lắc.
"Nói không chừng, biết đâu Khả Khả chính là người không thể uống dù chỉ một ngụm rượu thôi thì sao?"
"Vậy gọi người nhà đến đón cậu ấy về đi?"
"Mọi người ai có số điện thoại chú của cậu ấy không?"
La Tuyết Lạc lặng lẽ đứng dậy, gọi cho Quân Sinh.
Kha Kha là cháu gái của anh ta, anh ta chắc sẽ không làm hại cô ấy đâu.
Phía bên kia, Liên Vô Trần hay tin Bích Linh say rượu thì có vẻ rất kinh ngạc mà nhướn nhướn mày.
Tửu lượng của cô gái nhỏ không tốt?
Wow, cơ hội tốt nhất để đưa người về đây!
Các giám đốc: "..." Họ tốt nhất nên bán công ty đi thôi.
Từ quán bar bước ra, trong lòng Liên Vô Trần có thêm một thân hình mềm mại của một cô gái.
Nhưng có vẻ cô gái này không được "thật thà" cho lắm: "Anh là kẻ xấu ư?"
Bích Linh đưa tay lên nâng mặt Liên Vô Trần lên nhìn thật kĩ như muốn nhìn ra được điều gì đó: "Em thấy tôi giống không?"
Liên Vô Trần tủm tỉm cười, hôn nhẹ lên má Bích Linh.
Cô gái không tránh, dường như không phát giác ra chuyện gì vậy, có chút băn khoăn: "Vậy anh không phải?"
Liên Vô Trần nhét cô ngồi vào phía ghế lái phụ, thuận tay xoa xoa đầu cô: "Đợi lát nữa em xem tôi có phải kẻ xấu hay không nhé!"
Cô gái bĩu môi, dường như rất không hài lòng.
Liên Vô Trần khẽ cười, lắc đầu, cô bé này lúc mơ mơ màng màng như này thật đáng yêu.
...
" Kít..."
Liên Vô Trần phanh xe lại, quay đầu sang đã thấy cô bé ngủ say rồi.
Dáng vẻ lúc này đã không còn vẻ ngạo mạn của buổi tối hôm đó nữa, nhìn rất hiền lành, dễ thương.
Màu mắt Liên Vô Trần dường như sẫm lại hơn chút, hắn mở cửa bế cô gái ra ngoài.
" Ưm, chú nhỏ... "
Cô gái cất giọng nói mơ màng, dường như đang nũng nịu...
Sống lưng Liên Vô Trần cứng lại...
Chú nhỏ...
【 Haizz độ hảo cảm 99,1%. 】
Cô ấy thích Quân Sinh ư?
Liên Vô Thần bế cô vào phòng ngủ của mình, Khổn Tiên Đằng xuất hiện trong tay hắn.
Liên Vô Trần tóm lấy một tay của cô gái rồi từ từ trói lại.
Động tác trên tay Liên Vô Trần khẽ khựng lại.
Cô gái vòng tay lên ôm lấy cổ hắn rồi hôn lên mặt Liên Vô Trần, giọng nói mềm mại: "Chú đang làm gì vậy?"
"Kha Kha đừng làm bừa."
Liên Vô Trần bỏ tay cô xuống nhưng bỗng không đành lòng buông bàn tay mềm mại ấy ra.
"Chú!"
Cô gái cất giọng nói nũng nịu: "Có phải chú không thích Kha Kha nữa rồi không..."
Nụ hôn dịu dàng đặt lên môi hắn: "Chú thật hư..."
Liên Vô Thần nhất thời cũng không biết phải làm thế nào nữa mới được.
Nếu cô phản ứng quyết liệt, hắn sẽ trói cô mà không hề thấy bị áp lực, nhưng bộ dạng cô bây giờ lại khiến hắn không thể ra tay....
Cô ngoan ngoãn như này chính là dáng vẻ mà hắn muốn...
Nghĩ đi nghĩ lại, Liên Vô Trần vẫn quyết định đẩy ngã cô xuống rồi dùng sợi dây thừng kia trói lại.
Cô rất tinh quái, chỉ một chút không để tâm là rất dễ bị cô lừa, hắn cứ phải cẩn thận: "Chú!"
Cô gái dường như cuống rồi, ánh mắt hiện rõ nét hoảng loạn: "Đừng!"
Bàn tay Liên Vô Trần khựng lại chút rồi lại tiếp tục.
Cho đến khi cô gái khóc lóc: "Chú nhỏ, chú không cần cháu nữa rồi..."
Liên Vô Trần nhìn vào gương mặt cô, chỉ thấy đã thấm đẫm nước mắt.
Đôi mắt từng long lanh như hàng ngàn vì sao giờ chỉ còn đầy sự tuyệt vọng khiến người khác đau lòng.
Không biết vì sao mà trái tim Liên Vô Thần có chút nhói đau.
Không rõ là của Quân Sinh hay chính bản thân hắn nữa.
Sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt hắn.
Thôi vậy, tin cô ấy thêm lần nữa, chỉ một lần.
"Chú chỉ là đùa với con chút thôi chứ không phải không cần con nữa đâu." Liên Vô Trần thu lại Khổn Tiên Đằng, cúi xuống hôn lên mặt cô gái, nếm thấy vị nước mắt mặn chát, trong lòng bất giác đau lòng.
"Thật không?" Cô gái vòng tay ôm qua cổ hắn, miệng vẫn sụt sịt khóc.
"Thật!" Ánh mắt Liên Vô Trần dần tối, những ngón tay dài điệu nghệ thành thục cởi bỏ quần áo trên người cô ra rồi cúi người nằm đè lên.
Dưới thân người hắn, cô gái phát ra tiếng rên khe khẽ đầy khiêu gợi rất là phục tùng ngoan ngoãn.
Rất kì lạ, vốn dĩ trong lòng hắn có dục vọng mạnh mẽ muốn xé rách cô ra nhưng hiện tại bỗng dưng đều đã tan biến hết. Nhìn cô nằm dưới thân hắn mà rên rỉ đầy uyển chuyển hắn lại không thể ra tay tàn bạo với cô như lần trước nữa...
Bất giác, Liên Vô Thần làm động tác nhẹ nhàng hơn và không lưu lại trên người cô chút dấu vết gì.
Không có sự kháng cự của cô nữa thì hình như mọi việc đều có chút khác lạ...