Sau vài giây Bích Linh bị rót vài ngụm rượu, trợn mắt ngủ luôn rồi.
Liên Vô Trần: "......"
"Keng ――"
Huyền Kiếm rơi trên mặt đất, còn Thanh Kiếm đang lơ lửng giữa không trung thì lóe lóe, tựa hồ đang đắc ý.
Nó biết ngay, chỉ có nó mới là thanh kiếm lợi hại nhất!
Chủ nhân bà mau xem, tui thắng này!
Éc......
Thanh Kiếm phập phồng ở trên Bích Linh, lấy chuôi kiếm chọc chọc mặt Bích Linh, sao mới một hồi đã ngủ rồi? Mới nãy không phải còn muốn chém người đàn ông này sao?
Chủ nhân thay đổi thất thường quá.
Kì lạ quá đi!
"Cửu Tuyền." Liên Vô Trần ngồi vào bên cạnh Bích Linh, vẫy tay về phía huyền kiếm trên mặt đất.
Thanh kiếm tinh thần không phấn chấn vèo một cái bay lên, rơi xuống trên tay Liên Vô Trần.
"Đánh không lại thật sao, hửm?" Liên Vô Trần nhàn nhạt nhướng mày.
Thân huyền kiếm lóe lên hắc quang một chút.
"Thật vô dụng." Liên Vô Trần mang vẻ mặt ghét bỏ: "Đi hỏi một chút thanh kiếm kia tên gì."
Kiếm màu xanh lá, chưa từng gặp bao giờ.
Cửu Tuyền kiếm bay đến bên cạnh Thanh Kiếm vù vù một tiếng.
Thanh Kiếm cũng vù vù theo.
Liên Vô Trần: "......" Thế giới kiếm thật kỳ quái, hắn không hiểu.
Cửu Tuyền bay trở về.
"Nó nói thủ hạ bại tướng không xứng đáng biết tên của nó?" Liên Vô Trần trầm ngâm, quả nhiên là có chủ nhân thế nào sẽ có cái dạng kiếm thế đấy.
Thật là.
Liên Vô Trần duỗi tay muốn sờ mặt cô gái, lại thiếu chút nữa bị kiếm phong đâm đến.
Thanh Kiếm che chở Bích Linh, quang mang màu xanh trên thân kiếm nhấp nháy.
"Ý nó là gì." Liên Vô Trần nhìn về phía kiếm mình.
Cửu Tuyền Kiếm chảy nước mắt ròng ròng chạy đi, tác dụng của nó hiện tại chính là một phiên dịch viên sao?
Nhưng dưới uy áp của Liên Vô Trần, Cửu Tuyền kiếm đành phải truyền tin tức qua.
Nó nói nó phải bảo vệ chủ nhân thật tốt để không bị biến thái bắt nạt.
"Biến thái......" Liên Vô Trần nuốt hai chữ này, nhếch môi cười.
***
Một ngụm Vodka ảnh hưởng Bích Linh rất lớn, ngày hôm sau mặt trời đã cao tít trên mây thì Bích Linh mới ngóc đầu dậy.
Cô vẫn nằm lì trên sô pha, chỉ là trên người nhiều hơn một cái thảm mỏng.
"Ong ong." Thanh Kiếm thấy cô tỉnh, vì thế tha thiết thò qua.
Bích Linh dùng một cái tát đánh bay nó: "Mày đi đi, mày không phải kiếm của tao nữa, chém người cũng chém không được, giữ mày lại làm cái gì!"
Thanh Kiếm vù vù vài cái, bay vèo qua một chỗ, không lâu sau, liền ném một vật xuống trước mặt Bích Linh.
"Keng ――"
Cửu Tuyền Kiếm muốn chết, nó tại sao chỉ nằm thôi cũng bị trúng đạn!
Bích Linh ngồi dậy từ trên sô pha, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo đá đá thanh kiếm trên mặt đất: "Mày đánh thắng nó được cái gì chứ, cái giống này lại không ăn được."
Lúc Liên Vô Trần mặc áo ngủ đi ra vừa vặn nghe được câu "Không ăn được" của cô, không khỏi khóe miệng co giật.
Vậy là đánh thắng hắn liền có thể ăn hắn sao?
Kiếm kỳ quái, người kỳ quái.
Thanh Kiếm lóe lóe, cuối cùng quyết đoán đá văng Cửu Tuyền ra xa.
Tưởng tượng như vậy đúng là gớm thật nha.
"Đúng không, thế nên lần sau mày phải nghe lời tao, chém hắn!" Ngón tay Bích Linh chỉ người đàn ông đứng ở cửa.
Thanh Kiếm vèo một cái bay ra, lại bị Liên Vô Trần bắt được dễ như trở bàn tay.
"Trở về." Bích Linh hơi híp mắt, thu lại kiếm.
Cô chẳng qua muốn thử thực lực của hắn một chút mà thôi...
Trên đời không mấy ai có thể tiếp được kiếm của cô.
Trở về điều tra một chút vậy.
Thật phiền toái.
Bích Linh ngáp một cái, quyết định lại bổ sung giấc ngủ.
Thanh Kiếm tung ta tung tăng đuổi theo.
Liên Vô Trần nhìn bóng dáng cô rời đi, thần sắc phức tạp.
Trên thanh kiếm kia có cùng khí tức với bích tiêu, là khí tức kia, đã đánh thức bộ phận ký ức của hắn......
***
Ngày hôm sau, Bích Linh suốt ngày không thấy bóng dáng, cũng không biết làm gì, tới lúc ăn cơm tối mới trở về.
Liên Vô Trần nhìn cô gái đang ưu nhã ăn ở đối diện, lơ đãng hỏi: "Em muốn ở lại vị diện này bao lâu nữa?"
Bích Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ở đến lúc thi được tiến sĩ."
【 Ký chủ cô muốn lên trời hả? 】Hệ thống có chút hỏng mất, cô ấy có hiểu cô ấy chính là một kẻ dốt nát không?
Học dốt thì làm sao, học dốt cũng có lý tưởng mà!
Bích Linh tức giận, ẩn hệ thống.
Liên Vô Trần gật đầu, vậy còn lâu lắm...
Không tồi.
Bích Linh cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Liên Vô Trần khẽ cười nói: "Làm chú của em, tôi cần đốc thúc em học tập."
"Xoạch."
Đũa của Bích Linh rớt trên bàn.
Liên Vô Trần nhìn bộ dáng cô ngẩn người, đột nhiên cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Ừm, bảo cô học tập, vậy nhất định đùa rất vui.
Vì thế ngày hôm sau, Liên Vô Trần dậy rất sớm, trời chưa sáng liền xông vào phòng Bích Linh đi gọi người.
"A ――" Bích Linh muốn tránh thoát Liên Vô Trần đang giữ chặt hai tay cô, lại rớt lại trên giường, "Còn sớm, gấp cái gì!"
Liên Vô Trần chống lên hai bên cô, vòng cô ở trong ngực, ý cười trong đôi mắt thế nào cũng giấu không được: "Một ngày cần phải bắt đầu thật sớm mới ý nghĩa."
Bích Linh ngủ đến vẻ mặt mơ hồ, lung tung ứng phó: "Ờ."
"Dậy." Liên Vô Trần lại kéo hai cánh tay cô lên.
Bích Linh không có sức chơi với hắn, ôm chăn chết cũng không buông tay.
Liên Vô Trần: "......"
......
Thật vất vả đem người lên xe, Bích Linh muốn mua bánh phù dung, Liên Vô Trần không cho, kết quả cả đường đi Bích Linh không thèm để ý Liên Vô Trần.
Liên Vô Trần: "......"
......
Tan học xong Liên Vô Trần tới đón Bích Linh, Bích Linh đã hết giận, nhưng vẫn muốn đi mua bánh.
Lần này Liên Vô Trần mang cô đi mua.
Cô nhóc nhận được túi bánh lập tức mặt mày hớn hở.
Việc này đối với Liên Vô Trần mà nói đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Lái xe, nghe người bên cạnh bẹp bẹp miệng ăn bánh phù dung, Liên Vô Trần không khỏi nhớ lại đoạn ký ức hắn còn chưa khôi phục kia, mỗi lần hắn mua bánh cho cô, cô đều sẽ hôn hắn một chút...
Lúc hắn lái xe, cô cũng sẽ đút hắn ăn mấy miếng...