Bích Linh để Thanh Kiếm canh ở cửa phòng, còn mình lại buồn ngủ quá mức, nặng nề ngủ.
Sở Diệp ngồi không nhúc nhích, sau một lúc lâu, cậu chậm rãi duỗi tay về phía Bích Linh.
"Ong ――"
Thanh Kiếm bay đến trước mặt cậu, cảnh cáo mà vù vù một tiếng.
Sở Diệp vô tội nói: "Tôi chỉ là sợ sư phụ ngủ như vậy không thoải mái."
"Ong ――" Vậy cũng không được, chủ nhân của nó không phải ai cũng đều có thể tùy tiện chạm vào!
Thanh Kiếm ngăn không cho Sở Diệp duỗi tay về phía trước.
Sở Diệp cũng không ép, lấy tay về.
Thanh Kiếm lúc này mới bay trở về cửa phòng, thân kiếm nhấp nhánh phát ra thanh quang.
Hừ, xem như cậu ta thức thời, nếu không nó nhất định chém...
Không đúng, chủ nhân nói phải che chở cậu ta, vậy nó không thể chém cậu ta sao?
Ớ?
Sở Diệp bên kia đã duỗi tay kéo xuống cái chăn trên đầu Bích Linh.
"Ong ong ong ――"
Thanh Kiếm thật tức giận, vậy mà cậu ta cũng dám làm!
Sở Diệp nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, quả nhiên...
Không được cô cho phép, thanh kiếm này sẽ không chém cậu...
Sở Diệp nằm xuống, quang minh chính đại mà ôm lấy cánh tay Bích Linh.
"Ong ong ong ong..." Thanh Kiếm muốn nổ mạnh tại chỗ, nó lại không thể chém cậu ta được.
Tức giận!
Thanh Kiếm nhìn không thấy khóe miệng thiếu niên lặng yên gợi lên một nụ cười ác liệt.
***
Một đêm an ổn.
Ngày hôm sau.
Bích Linh cùng Sở Diệp về đường cũ.
Trên đường, Thanh Kiếm lơ lửng ở bên cạnh Bích Linh, ong ong lên án hành vi phạm tội của Sở Diệp vào tối hôm qua.
Bích Linh nhàn nhạt nhướng mày: "Mi mấy tuổi rồi? Còn so đo với con nít, không phải nói mi là đại nhân cao cao tại thượng sao?"
Thanh Kiếm lập tức thu liễm ánh sáng, tựa hồ đang biểu hiện mình "cao cao tại thượng".
Sở Diệp khóe miệng run rẩy mà nhìn một người một kiếm hằng ngày ở chung, đỡ trán thở dài một hơi.
Đều tự luyến đến đáng sợ.
"Tiểu đồ nhi..." Bích Linh cười tủm tỉm quay đầu.
"Sư phụ..." Cứ cảm giác sẽ có việc gì đó không tốt xảy ra...
"Tôi cho cậu tìm một con tiểu quỷ... À, định ra một mục tiêu nhỏ, hôm nay bắt mười con, ngày mai bắt một trăm con?"
Sở Diệp: "..." Không...
Vì thế Bích Linh đi ra phiến rừng cây này, lại lôi kéo Sở Diệp vào một cánh rừng khác.
Ở lối vào của rừng đó, Sở Diệp ôm một thân cây chết cũng không buông tay: "Sư phụ, hay là bỏ đi."
Bích Linh bẻ tay cậu: "Đừng sợ mà, sư phụ sẽ che chở cậu."
Sở Diệp khóc không ra nước mắt: "Ban ngày ban mặt làm gì có quỷ!"
Bích Linh tăng lớn sức lực trên tay, khuôn mặt nhỏ diễm lệ bởi vì động tác kịch liệt mà hồng lên: "Sư phụ nói có liền có, thả tay, theo sư phụ đi vào!"
"Rầm ――" Hai người đều ngã xuống đất, hơn nữa lại là tư thế nam trên nữ dưới đầy cẩu huyết, môi hai người thiếu chút nữa hôn lên.
"Ong ong." Éc, chủ nhân nó sai rồi.
Bích Linh bình tĩnh đẩy thiếu niên đang ngây người ra, vỗ vỗ quần áo, kéo Sở Diệp đi về phía trước, giống như cái gì cũng chưa xảy ra: "Theo sư phụ đi vào."
Sở Diệp còn đắm chìm trong cái ôm mềm mại vừa nãy, giờ phút này cậu mơ hồ còn nhớ rõ, chóp mũi xẹt qua một chút u hương.
Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cậu đã đứng sâu trong rừng cây.
Sở Diệp: "..." Bị lừa rồi.
Bích Linh cười tủm tỉm mà vẽ một cái trận pháp trên mặt đất, lại cắm một cái cờ chiêu hồn.