Bích Linh đảo tầm mắt nhìn qua mở đầu của bức thư, ánh mắt chuyển dời đến cuối cùng một đoạn, nhíu mày nói ra: "Lộ Hân, tôi thích em, chúng ta ở bên nhau được không?"
Thực hiển nhiên, đây là một phong thư tình.
Không có tên, chỉ xuất hiện tên của một người.
Đây là... Manh mối?
Lật bàn! Này còn chơi như thế nào!
"Sư phụ, phong thư này có cái gì kỳ quái sao?" Sở Diệp nghi hoặc hỏi.
Bích Linh trầm ngâm nói: "Mặt trên có oán khí rất nặng, khả năng có quan hệ cùng chuyện chúng ta muốn bắt quỷ, đây là một cái manh mối, chúng ta sẽ đi tìm người hỏi một chút về người tên Lộ Hân."
***
Hai người tách ra hành động, thời gian vào giữa trưa, bọn họ hẹn nhau ở trước cổng trường hội hợp.
Sở Diệp ở phía xa liền nhìn thấy sư phụ của cậu đang ngồi xổm trên đất trước cổng trường cắn hạt dưa, khóe miệng không khỏi kéo lên.
Vừa nghe lời này, thiếu niên càng tức giận: "Sư phụ người lại lừa dối tôi!"
Âm thanh của cậu có chút lớn, sau khi bật lại từ những bức tường xung quanh, nghe hơi choáng váng.
Thần sắc nhàn nhạt của cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười mỉm, giống như trên nền tuyết trắng lặng yên nở rộ một bông hoa duy nhất, kinh diễm mà tuyệt mỹ.
"Chuyện này đều bị cậu phát hiện rồi."
Sở Diệp ngơ ngác mà nhìn cô cười, lời muốn nói nuốt trở vào.
"Tiểu đồ nhi?" Bích Linh bấm tay gõ gõ cái bàn.
Sở Diệp hoàn hồn, vừa mới muốn nói cái gì toàn bộ đã quên: "Vâng?"
"Cậu hỏi được những gì?"
Sở Diệp gật gật đầu, đem những điều cậu biết nói ra: "Lộ Hân là một con người, vẫn còn sống, không phải quỷ, chỉ là cô ấy gần đây vừa mất một người bạn thân rất tốt."
Bích Linh xoay chuyển tròng mắt: "Cụ thể hơn một chút."
Sở Diệp nhíu mày: "Lộ Hân có một người bạn tốt, tên là Tử Lan, tháng trước vào buổi chiều ngày 15, cô ấy đã chết khó hiểu trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Lộ Hân muốn đi tìm muốn tìm hiểu, nhưng vào tháng trước cô ấy bị chặn lại..."
Bích Linh nghĩ nghĩ: "Khả năng ngăn cản cô ấy không phải là người đâu?"
Sở Diệp kinh ngạc nhìn về phía cô: "Ý của sư phụ là..."
Bích Linh cười thần bí: "Rất đơn giản, chúng ta tiếp tục suy đoán."
"Đầu tiên là lá thư kia, là lời thổ lộ với Lộ Hân, có thể thấy được viết thư là đàn ông, điểm này chúng ta đều rất rõ ràng."
Sở Diệp gật gật đầu.
Bích Linh đứng lên, vòng quanh cái bàn chậm rãi đi lại, đồng thời một số ý nghĩ cũng đã hoàn chỉnh.
"Chúng ta tưởng tượng, người đàn ông kia không phải người tốt, Lộ Hân không biết gương mặt thật của hắn ta, nhưng bạn của cô ấy biết, vì vậy cô ấy đã đưa người đàn ông ấy đến tòa nhà chiều ngày 15."
"Bọn họ sinh ra tranh chấp, người đàn ông giết cô ấy?" Sở Diệp cũng suy đoán nói.
"Không, người đàn ông chỉ là tạm thời đem cô ấy đến tòa nhà thí nghiệm, nhưng tòa nhà này có quỷ, cô ấy là bị quỷ giết chết."
"Như vậy, ngăn cản Lộ Hân chính là quỷ hồn của cô ấy?" Chỉ số thông minh của Sở Diệp bắt đầu hoạt động.
"Đúng vậy, nhưng cũng không phải, ngày đó là mười lăm, âm khí nặng nhất, quỷ hồn của cô ấy ngưng tụ thành oán linh, lúc này mới có thể tồn tại ở trên nhân gian." Bích Linh di chuyển tới trước mặt thiếu niên, một tay để lên bả vai gầy yếu của hắn: "Đi, đại khái manh mối đã tiến đến sáng tỏ, chúng ta đến đó chứng minh một chút."
Sở Diệp nhìn cô, gật gật đầu, trong lòng đối với cô có một sự tín nhiệm, giống như sự thật chính là cô đoán mò như vậy.