Câu nói cuối cùng của Tử Lan vừa nói xong, thân ảnh của cô ấy cũng ở trong không khí toàn bộ tiêu tán.
"Tử... Lan..."
......
Bích Linh cùng Sở Diệp về nhà.
Bích Linh nhìn Sở Diệp rầu rĩ không vui, buồn cười mà vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Sao vậy, cậu thấy buồn rồi sao?"
Sở Diệp nằm trên giường, rầu rĩ trả lời: "Không có."
Bích Linh cười thần bí: "Pháo hoa dễ lạnh, nhân sinh dễ phân li, sinh tử có mệnh, hà tất phải ghi nhớ trong lòng làm gì? Hiểu không?"
"Sư phụ, Tử Lan thật sự không thể cứu được ư?" Sở Diệp từ trên giường xoay người đứng lên.
Bích Linh nhàn nhạt nhướng mày: "Có thể cứu, nhưng mà, phải lấy mạng đổi mạng, cuộc sống sẽ thay đổi rất lớn."
"Thế nhưng, nói như vậy còn có thể làm người khởi tử hoàn sinh sao?" Sở Diệp nhìn về phía sư phụ nhà mình, trong lòng có chút rung động không thể giải thích thành lời.
Bích Linh nhấp môi: "Trên thế gian không có gì là làm không được cả, chỉ là muốn xem ngươi có cách trả giá tương ứng hay không mà thôi."
"Như vậy sao?" Thiếu niên nằm một hồi ở trên giường.
Bích Linh cong môi, đứng dậy rời khỏi phòng của cậu, đáy mắt không để nhận ra phát hiện ra một bóng đen.
Được lắm, hơi thở của Liên Vô Trần lại dày đặc hơn không ít...
Nhưng tốc độ của cô lại không đủ nhanh.
Muốn lật bàn!
Như vậy còn chơi như thế nào nữa?
Mấu chốt ở trên người Sở Diệp, nhưng Sở Diệp con mẹ nó chính là Liên Vô Trần chưa có ký ức!
Hắn một khi khôi phục ký ức, hết thảy liền trở nên rõ ràng.
Quên đi...
Đi được bước nào hay bước đó vậy.
***
Buổi tối ăn cơm, Sở Diệp ngạc nhiên phát hiện điều không bình thường, không phải cơm hộp thường là cháo trắng, cải bẹ xào sao trên bàn lại xuất hiện thêm ba món ăn khác.
Cá!
Hơn nữa nhìn có chút quen mắt.
Sở Diệp nếm một miếng, đáy mắt hơi hơi lộ ra ánh sáng.
Là ở nhà hàng hắn khen loại cá này ăn rất ngon...
Hương vị còn giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ vì cậu nên cô cố ý đi đến đó mua sao?
Chính vào lúc này Bích Linh vào ngồi xuống ghế.
Sở Diệp theo bản năng hỏi một câu: "Cá này là sư phụ làm sao?"
Biểu tình Bích Linh nhàn nhạt: "Đương nhiên không phải."
【...】 Ha hả, ký chủ hiện tại đã khẩu thị tâm phi đến nông nỗi gạt người sao?
Nhưng cô ấy vẫn giả vờ khá giống nha.
Trách không được người kia làm thế nào cũng không đoán được cô gái này đang nghĩ gì.
Ký chủ hoàn toàn đao thương bất nhập, ai biết dưới vẻ sự bình tĩnh bên ngoài kia đang che dấu cái gì...
"Ồ" Sở Diệp có chút mất mát, nhưng mà hắn cũng không biết mình đang mất mát cái gì.
Bích Linh lấy đôi đũa kẹp một miếng cá, kết quả Sở Diệp kia hùng hổ đem toàn bộ mâm cơm trên bàn đều kéo qua bên hắn cả: "Toàn bộ là của tôi."
Bích Linh: "..." Hả!
Thiếu niên ương ngạnh thật đấy! Còn dám ở trước mặt cô tùy hứng!
Hừ, ai thèm quản hắn!
....
Ngày hôm sau, Sở Diệp bị Bích Linh kéo vào một khu rừng.
Sở Diệp khẳng định đây tuyệt đối là trả thù, bởi vì Bích Linh không cho cậu một thanh kiếm, ngược lại móc ra một chồng lá bùa mà chính cậu đã vẽ.
Cậu rõ ràng hôm qua mới học được thôi!
Vốn dĩ Sở Diệp vẫn có chút lúng túng, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui, Tử Lan kia là một con quỷ có lòng thiện, lúc này mới lấy hết can đảm cầm lá bùa ra vẽ, dùng máu của chính mình lấy một để trăm.
Bích Linh ở nơi xa cắn hạt dưa nghịch di động, xem cũng chưa xem tình huống của đồ đệ nhà mình.
"Sư phụ..."
Bích Linh nhàn nhạt triệu hồi kiếm, cho kiếm bay qua.
Sở Diệp dựa vào thân cây thở hổn hển một hơi, tầm mắt hướng về phía cô gái trên cây.
Cô dựa vào thân cây, tư thế tùy ý lười biếng, mặc y phục màu trắng, mang đế giày xăng - đan, đôi chân ngọc hơi lắc lư trong không khí trông thật nhàn nhã.
Sư phụ thật vô trách nhiệm quá, cậu có thể nói ra một trăm cái xấu của cô!
Bích Linh buông di động, từ trên cây trực tiếp nhảy xuống, giơ chân váy lên một cái, chớp mắt mê loạn ánh mắt của Sở Diệp.
"Tiểu đồ nhi?" Bích Linh dùng tay ở trước mặt cậu quơ quơ.
Sở Diệp lúc này mới lấy lại tinh thần: "Sư phụ, giờ chúng ta trở về sao?"