"Sư phụ, sao ngài ở chỗ này?" Người nọ nhìn cô nghi hoặc nói.
Bích Linh cười.
Hàng hiên âm u, ánh đèn mờ nhạt nhấp nháy nhấp nháy phát ra ánh sáng, mấy con bướm nhài xoay quanh ở phía trên, không gian bốn phía vì vậy mà hình thành bóng ma thật lớn.
Cô gái xinh đẹp khẽ mỉm cười, thoạt nhìn rất vô hại.
"Đồ đệ ngoan ~ sao cậu lại ở đây, ách, không phải hôm nay cậu bị táo bón sao?" Bích Linh cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
【 Cái kĩ thuật diễn năm đồng tiền này của ký chủ, bổn hệ thống nhìn không nổi nữa. 】Hệ thống bị cô làm cho ghê tởm đến mức muốn đóng máy.
Câm miệng, đừng ảnh hưởng bổn bảo bảo phát huy.
【...】Cứ cảm thấy ký chủ muốn làm gì đó.
Một con quỷ rác rưởi như vậy, một ngón tay của cô là có thể đùa chết nó rồi.
Còn muốn diễn kịch với nó?
Có bệnh hả!
"Táo bón sao?" Hàng giả nghiêng đầu, "Tôi bình thường mà."
"Ờ." Bích Linh gật đầu, sau đó lấy điện thoại mở camera ra.
"Đồ đệ, âm khí nơi này rất nặng, tôi đưa cậu ra ngoài trước." Đi ra bên ngoài phơi nắng.
Hàng giả thông minh gật đầu: "Được."
Bích Linh chụp cho nó một tấm, gửi cho Liên Vô Trần.
Bích Linh: Tằng tăng tắng, bắt được Sở Diệp số 2【 Hình ảnh 】.
Người qua đường Giáp:
Mới một lúc mà thôi, cô lại làm cái gì vậy?
Người qua đường Giáp: Chơi với một con quỷ có gì vui, không bằng em tới tìm tôi chơi đi?
Bích Linh: Chơi cái mắm! Bà đây đi theo anh có mà bị gặm đến xương cốt cũng không còn, còn không bằng đi theo quỷ, ừm, còn có thể lừa chút tiền...
Hệ thống: "???"
Liên Vô Trần: "???"
Người qua đường Giáp: Lừa tiền??
Bích Linh: Thật vô dụng, chưa từng nghe qua trên người người chết có nhiều tiền sao!
Người qua đường Giáp: Hình như tôi chỉ biết người chết có nhiều tiền âm phủ...
Bích Linh: Thiếu hiểu biết, nhìn bổn bảo bảo cho anh xem chân lý hiện thực.
Bích Linh phát sóng trực tiếp với Liên Vô Trần.
Bên kia Liên Vô Trần run rẩy khóe miệng một chút.
Cô tính toán đi lừa tiền thật sao?
Vui đó...
Bóng hàng hiên âm trầm, nếu có ai nhìn thấy phỏng chừng sẽ bị dọa tiểu ra quần.
Bích Linh quang minh chính đại cầm điện thoại trên tay mà chụp hàng giả.
"Sư phụ, ngài đang chụp gì vậy?" Hàng giả quay đầu lại nhìn Bích Linh, thần sắc giống như đúc Sở Diệp.
Bích Linh nghiêm trang nói dối: "Đây là một loại pháp khí mới, có thể tra xét sự tồn tại của quỷ khí."
"A! Đồ đệ đừng động đậy, bên kia cậu có quỷ!" Bích Linh kinh hoàng quát.
Hàng giả bị dọa ngớ người.
Quỷ?
Là cậu sao?
Bích Linh móc kiếm ra, một tay cầm kiếm khoa tay múa chân với hàng giả: "Yêu nghiệt, hôm nay bổn tọa sẽ thu phục ngươi!"
"Sư sư sư... phụ" Hàng giả run rẩy mà nhìn thanh kiếm, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
Liên Vô Trần bên kia ngồi trên ghế lái khẽ cười một tiếng.
"Ong ――" Thanh Kiếm phát ra kiếm khí cực mạnh, thanh quang phóng qua sắp sửa chạm vào mặt hàng giả, cuối cùng rơi vào bức tường phía sau nó, một cái khe lập tức xuất hiện.
Hàng giả hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bích Linh rất ngầu thu kiếm.
"Yêu nghiệt đã diệt xong, đồ đệ đừng sợ."
Hàng giả: "..." Tôi mệt mỏi.
Cô xác định cô chém được quỷ thật sao?
Cô thật sự không phải đại sư bắt quỷ giả?!
Bích Linh thở ra một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi quỷ: "Tiền sư phụ hôm qua cho cậu đâu?"
Tiền gì?
Hàng giả thấp thỏm.
"Ừ, cũng hơn một trăm vạn đấy, vừa lúc có thể đi nhà hàng ăn tiệc..." Bích Linh gãi gãi đầu.
Liên Vô Trần: "..." Mở miệng một cái là hơn một trăm vạn, đúng là dõng dạc.
Hơn một trăm vạn?
Hàng giả nghĩ nghĩ, móc ra một cái thẻ đen đưa cho Bích Linh, "Đều ở trong này."
Dù sao lát nữa ả cũng sẽ chết, hiện tại đưa ả, chẳng bao lâu nữa là có thể lấy về rồi.
"Ngoan ha!" Bích Linh mặt mày hớn hở mà nhận thẻ, sau đó mỉm cười vung kiếm.
"Phập ――" Thanh Kiếm đâm vào thân thể con quỷ, hắc khí nhàn nhạt tràn ra.
"Sư phụ..." Hàng giả khó tin nhìn về phía Bích Linh.
"A." Bích Linh cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay xoay tròn một vòng.
"Phịch!"
Nhìn con quỷ mang mặt Sở Diệp ngã xuống, Bích Linh nhăn mày lại, lại cho nó một nhát.
"Gào ――" Quỷ lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt tuấn mỹ như bị xé rách ra, đáng sợ tới cực điểm.
"Khà khà... Lăng Hề, ngươi cho rằng ngươi và đồ đệ ngươi còn có mạng để sống sao? Bổn Vương đã hạ lệnh, toàn lực đuổi giết các người, đợi lát nữa đợi sống trong luyện ngục đi..."
Bích Linh không kiên nhẫn mà ngoáy lỗ tai, nhìn quỷ tiêu tán đi, đáy mắt không hề gợn sóng, sau một lúc lâu, cô nhắn cho Liên Vô Trần một tin:
"Thổi còi, tôi đến đó."
Thân ảnh Bích Linh bỗng chốc biến mất trong không khí, giây tiếp theo sau khi cô rời đi, cả chung cư Song Tử ầm ầm sập xuống.