Nhìn một đống đồ vật dưới chân cô, trên nền đất toàn là xương cốt trắng bệch ghê người...
Đậu má, sao cô lại đến một chỗ quỷ quái như vậy?!
Vốn dĩ đã xác định tốt nơi truyền tống là nhà mình... Kết quả người đàn ông này đột nhiên bắt lấy tay cô, hại cô đầu óc chập mạch, căn bản nghĩ không ra muốn truyền đi đâu.
Địa điểm chưa nghĩ ra, thì sẽ ngẫu nhiên truyền tống...
Đây là nơi nào?
【 Bạch Lĩnh, vận may của ký chủ thật tốt. 】Hệ thống lập tức trả lời, âm điện tử có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nơi này không tốt chút nào, tốt nhất là có thể ngược được ký chủ, làm nó thoải mái sảng khoái.
Khoé miệng Bích Linh giật giật.
Bạch Lĩnh?
Đây tuyệt đối là do Quỷ Vương trong cốt truyện làm ra, nó muốn bức cô vào đường chết đây mà!
Bích Linh chống xương cốt đầy đất đứng lên, buồn bã mà nhìn thế giới chung quanh.
Phía sau còn có một tên biến thái ôm cô.
Hờ hờ, cuộc đời vừa bi đát vừa thê lương mà...
Bổn bảo bảo muốn về nhà...
Chém chết đại quỷ, quý trọng mạng sống có hạn.
Rời xa biến thái, phòng ngừa tinh thần hỏng mất.
"Ừm? Không phải chạy giỏi lắm sao? Truyền tống trở về đi chứ?" Liên Vô Trần gãi gãi lòng bàn tay cô.
Vẻ mặt Bích Linh bi đát: "Hai người cùng nhau truyền tống rất hao năng lượng, hiện tại đang trong kỳ hồi phục, không được."
Liên Vô Trần: "..."
Bích Linh nhắm mắt tiếp tục nói ra sự thật thê lương: "Ít nhất vào buổi tối 6 giờ hôm sau mới có thể khôi phục, chúng ta... vẫn nên chơi trò sống sót ở hoang đảo đi..."
Liên Vô Trần: "..."
"Cái này thú vị hơn so với chơi trốn tìm nhiều." Sau một lúc lâu, Liên Vô Trần híp mắt đáp như vậy.
Bích Linh giật giật khóe miệng, cô biết ngay mạch não cái tên biến thái này cùng người thường không giống.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Phía sau có tiếng vang truyền đến.
Bích Linh quay đầu nhìn lại, sau đó lôi người đàn ông chạy.
Liên Vô Trần nhăn mày lại, cũng quay đầu nhìn qua.
Một mảnh trắng xóa lạnh lẽo, hiện giờ đã bị những con sâu màu đen bao trùm, mênh mông vô bờ, giống như lan tràn đến tận cuối chân trời.
Liên Vô Trần cho rằng Bích Linh sợ, kết quả con nhãi này nhắm mắt lại lảm nhảm: "Bổn bảo bảo mắc chứng sợ độ cao, kiên quyết không xem, không sợ, không ghê tởm."
Khoé miệng Liên Vô Trần giật giật, đổi hướng kéo Bích Linh chạy về phía bên kia.
"Ớ?" Bích Linh nhìn rừng cây phía xa, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ.
"Đó là sâu thi, sợ lửa." Liên Vô Trần nhàn nhạt giải thích.
Bích Linh đã hiểu rồi.
Nhưng mà...
"Chúng ta đi đâu tìm lửa?"
Liên Vô Trần dừng lại, nhìn thẳng cô.
Bích Linh quay đi: "Nhìn cái rắm, tôi cũng không thể chà ra ngọn lửa tình ái."
Liên Vô Trần: "..." Thật muốn đánh cô.
Lúc này không lo làm việc đứng đắn, lại đi nghĩ mấy chuyện gì đâu không!
"Cái lần em cho tôi ăn que cay, em tạo ra lửa như thế nào?"