Mau Xuyên: Vai Ác Toàn Nam Thần

Chương 12: Công lược con tin tâm cơ (12)



Ở phía sau nàng, Bùi Túc chậm rãi mở bừng mắt, trong mắt chợt hiện u ám, ngân quang ẩn ở đầu ngón tay chợt lóe qua, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hô hấp vững vàng.

Để ta nhìn xem, thật tình của công chúa như ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?

Không thả con thỏ không thấy ưng, nói chính là loại người như Bùi Túc. Mặc dù đối mặt cảm tình không thể nào đoán được, hắn cũng muốn người khác chứng minh. Nhưng mà như vậy cũng chứng tỏ là người này thật sự thiếu yêu không phải sao? Nếu không cũng sẽ không vội vã muốn người khác chứng minh, trả giá thì mới có thể an tâm..

Mà sau khi Quân Ninh chạy ra ngoài thì cũng thật sự không phụ sự kỳ vọng của hắn. Không tới một lúc liền lại lén lút mà vào cửa, trong tay bê một cái chậu nước, còn thêm cả mấy thứ linh tinh như thuốc trị thương.

Vừa vào phòng nàng liền khóa trái cửa, sau đó thở hắt ra một hơi thật sâu, khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu, rón ra rón rén mà đi tới mép giường. Trước tiên là dùng nước ấm giúp Bùi Túc xoa mặt, sau đó khẩn trương mà hít sâu vài hơi mới run rẩy đưa tay giúp đối phương cởi áo. Vừa thấy miệng vết thương dữ tợn trên vai trái kia, liền lập tức hô nhỏ một tiếng, bịt kín miệng, nước mắt lạch cạch lạch cạch liền rơi xuống, trực tiếp liền lọt vào trong môi Bùi Túc.

Hóa ra nước mắt có vị mặn.. Bùi Túc nhắm hai mắt mà thầm nghĩ.

Sau đó liền cảm giác một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà giúp hắn lau miệng vết thương. Cẩn thận tỉ mỉ cứ như là sợ hắn bị đau, rõ ràng đối phương biết mình đã hôn mê không phải sao?

Vì cái gì phải như vậy? Hắn không tỉnh táo, cũng không ai có thể thấy nàng biểu diễn, vì cái gì còn phải cẩn thận như vậy?

Nghĩ vậy, trong lòng Bùi Túc đột nhiên dâng lên một trận bực bội, mày cũng theo bản năng mà nhăn lại. Mà Quân Ninh vừa thấy Bùi Túc nhăn mày, liền cho rằng hắn bị đau.

"Ta làm ngươi đau phải không? Đều là ta không tốt, chân tay vụng về, chỉ việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt.." Quân Ninh bẹp miệng, khóc nức nở nói, động tác trên tay lại càng nhẹ.

Mà lời nói này lại khiến Bùi Túc lập tức cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì nhẹ nhàng đâm một chút, có chút ngứa, có chút chua, có chút đau.. Mày lại không tự giác mà giãn ra.

Quân Ninh thấy thế, biểu tình cũng tốt rất nhiều, cẩn thận rửa sạch sẽ miệng vết thương dài đến gần 30 cm xong, liền chuẩn bị giúp hắn bôi thuốc.

[ Editor: Âm Họa Vô Cốt]

"Có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút.." Mặc dù biết đối phương sẽ không trả lời mình, Quân Ninh vẫn nhỏ giọng mà nói.

Thanh âm nữ hài uyển chuyển mà mềm nhẹ, lọt vào trong tai Bùi Túc lại làm hắn nháy mắt liền cảm thấy trong lòng tê dại một mảnh. Rõ ràng chẳng qua chỉ là cái nha đầu miệng còn hôi sữa mà thôi..

Quân Ninh cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, vẫn tận chức tận trách mà giúp hắn bôi thuốc, sau đó băng bó giúp hắn. Nhìn mặt Bùi Túc dần dần có chút huyết sắc, lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Ngồi ở bên cạnh mép giường, chống cằm thẳng tắp mà nhìn hắn, trong mắt toát ra tình ý. Cho dù Bùi Túc nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được nóng cháy trong đó.

Sau đó hắn liền cảm giác được mu bàn tay của mình bị người giả vờ vô tình mà đụng chạm một chút. Có lẽ là thấy hắn không có phản ứng gì, nàng liền lập tức đem cái tay nhỏ nhắn mà ấm áp chui vào lòng bàn tay hắn, cùng hắn đan xen mười ngón tay, càng nắm càng chặt. Cho dù Bùi Túc không có mở to mắt cũng có thể nghĩ ra biểu tình của tiểu nha đầu hiện tại. Chắc chắn là vừa nắm tay vừa trộm nhìn xem hắn.

Vì thế, nháy mắt hắn liền nổi ý muốn đùa giỡn. Giả vờ không hay biết mà khẽ hừ một tiếng. Quả nhiên, tiểu nha đầu liền giật mình rút tay ra, nháy mắt đứng lên, lui lại hai bước, cứ như là muốn cách hắn càng xa càng tốt vậy.

Mùi thơm bên cạnh nháy mắt liền rời ra xa, trong lòng Bùi Túc liền bỗng nhiên dâng lên một cổ khó chịu. Đợi một lúc lâu đối phương cũng không tới đây. Nhưng hắn lại đang hôn mê, mắt không thể thấy, miệng không thể nói, dần dần, trong lúc chờ đợi, thế nhưng từ chỗ sâu trong đáy lòng không nhịn được mà sinh ra một cổ cảm xúc xấu hổ buồn bực.

Quân Ninh thấy hắn có chút nôn nóng bất an mà nhăn mày lại, không tiếng động mà nhếch lên khóe miệng. Mình lúc này có tính là đang chơi lạt mềm buộc chặt không? Ha ha.. Sau đó nỗ lực nghẹn cười, bưng chậu máu loãng kia ra ngoài.

Nàng vừa đi, Bùi Túc liền mở hai mắt, trong mắt chợt lóe lên tức giận. Nhưng sau khi ngửi thấy trong không khí còn thoang thoảng mùi hương trên người tiểu nha đầu, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại. Đối với hàng hành động này của mình mà cảm thấy khó tin.

Hắn bị sao thế này? Sao có thể vì một cái tiểu nha đầu mới gặp mặt có hai lần mà trở nên bị động không thể khống chế bản thân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.