Từ Ngôn Hy cảm thấy vừa hoang mang vừa khó chịu, liền bấm một dãy số quen thuộc, đưa điện thoại áp vào tai, tầm mắt dịch xuống dưới chân, tức thì từng giọt nước mắt tích trữ nãy giờ từng viên từng viên liền rơi xuống nền tan ra..
Bên kia truyền đến giọng của Tô Đan Đan
" Alo, Hy Hy, cậu mời tớ đi ăn nên mới gọi điện đúng không "
Tô Đan Đan đùa giỡn, sau đó nghe thấy tiếng nức nở của Từ Ngôn Hy, liền trở nên lo lắng
" Hy Hy, cậu làm sao a? Sao lại khóc? Tớ không bắt cậu mời tớ đi ăn đâu, nói mau nói mau, cậu làm sao vậy? Có phải Mạc hồ ly tìm cậu gây sự? Hay ai ăn hiếp cậu hả? Cậu mau nói "
" Đan Đan.. " Nước mắt ngày một chảy xuống nhiều hơn
" Làm sao hả? "
" Tớ... "
" Bình tĩnh một chút, cậu mau nói cho tớ " Tô Đan Đan thập phần sốt ruột
Sau đó Từ Ngôn Hy đem mọi chuyện kể cho Tô Đan Đan nghe từ đầu đến đuôi
Tô Đan Đan hỏi một câu
" Có phải lúc thấy cảnh kia cậu thấy rất khó chịu? "
" Uh " Cô trả lời lại một câu
" Còn có rất tức giận? " Lại hỏi
" Một.. chút " Lại trả lời
Tô Đan Đan đột nhiên trở nên nghiêm túc
" Từ Ngôn Hy, cậu ghen rồi! "
Từ Ngôn Hy đột nhiên sững người, cũng không có đến mức rớt điện thoại như trên phim truyền hình.
Ghen rồi! Cô đang ghen sao? Lại nghĩ tới việc khi nãy cô còn khóc nữa cơ chứ! Không thể nào, cô chỉ mới động lòng một chút xíu xíu xíu mà thôi. Làm sao có thể tới mức ghen rồi. Ghen đồng nghĩa với việc, cô đã thích, có khi yêu người ta luôn rồi.
Cô liền ngồi xuồng, đem đầu vùi vào hai tay khoanh trước đầu gối. Trước tiên liền bình tĩnh lại đã.
Gió mùa đông rất lạnh, ôm lấy thân hình nho nhỏ của cô trên sân thượng, cô khẽ run một cái, thu chặt mình hơn. Hiện tại cô rất bối rối, trong đầu một mảnh rối rắm gỡ không ra.
Bất chợt một sự ấm áp truyền đến từ đằng sau, bao phủ cả người cô. Từ Ngôn Hygiật mình quay người lại, lại thấy Hoắc Dư Viễn. Cô lúng túng
" Anh.. sao lại ở đây? "
" Em hiểu lầm rồi "
Hoắc Dư Viễn không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp đi thẳng vấn đề hắn muốn nó, lại nói tiếp
" Là cô ta tự mình xông vào "
Hắn đang giải thích với cô sao? Cô đột nhiên rối rắm lại thêm rối rắm, lúng túng đứng lên
" Cô ta muốn làm sao thì làm.. tôi.. liên quan gì tôi chứ! "
Sau đó, tất nhiên là nhanh chóng chuồn đi. Ở đây một lát nữa cô sẽ bị túng lúng chết mất.
Xuống cầu thang, bắt gặp Doãn Thiên Phách. Nhìn cô một cái, anh liền biết, tên kia chắc chắn giải thích thất bại.
Nghĩ một chút, bạn thân tri kỉ của anh khó khăn lắm mới để ý một người phụ nữ, anh cũng phải giúp đỡ chứ nhỉ, sau đó liền tốt bụng đem đôi chân dài ra chặn ngay lối đi của Từ Ngôn Hy.
Cô tức giận nhìn anh, khoe chân dài sao
" Làm ơn bỏ cái chân ngắn của anh xuống cho tôi đi qua "
Doãn Thiên Phách đầu đầy vạch đen, khóe môi giật giật vài cái, không nghĩ đến sẽ có người gọi anh là chân ngắn. Bỏ qua bỏ qua, nói chuyện chính sự
" Khi nãy là Tần Diệp Ly tự mình xông vào, còn có Hoắc Dư Viễn sẽ không đụng vào cô ta, vì cậu ta vốn không ưa phụ nữ sẵn rồi! "
Vậy cô là cái gì? Nhưng mà, khi nãy là Hoắc Dư Viễn nói thật sao? Trong lòng có thoải mái đi một ít, nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Doãn Thiên Phách, cô không nhịn được nói lại
" Ai cần anh nói "
Sau đó liền trực tiếp đá một cái vào đôi chân dài của anh, ngang nhiên đi qua.Doãn Thiên Phách mặt đau khổ ôm chân nhảy ở cầu thang
Cô trở về phòng làm việc, lúcHoắc Dư Viễn đi vào, cô trực tiếp không để ý, cắm cúi xem tài liệu mà hắn cũng không có nói gì.
Đến lúc tan làm, cô liền thu dọn. Sắp bước ra khỏi phòng liền bị Hoắc Dư Viễn kéo lại, nhất quyết đòi đưa cô về.
Trên xe im ắng, làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn. Từ Ngôn Hychỉ mong mau mau về nhà một chút.
Cuối cùng cũng tới, cô đang định vọt xuống liền bị Hoắc Dư Viễn nhanh chóng nắm lấy tay. Cô bắt đầu luống cuống, chưa kịp mở miệng hắn đã nói
" Tiểu Hy, khi nãy...."
" Em biết! "
Hoắc Dư Viễn hơi sững người lại. Cô liền rút tay lại. Trước khi vào nhà còn nói lại một câu
" Cho em thời gian! "
Đúng vậy, chính là cho cô thời gian tiếp nhận hắn. Khi nãy trong phòng làm việc cô đã suy nghĩ kĩ. Nếu định mệnh đã đến, cô sẽ thử mở lòng một lần nữa để đón nhận. Có điều cô cần thời gian để suy nghĩ thêm, mặc dù đã có ý tiếp nhận hắn.
Hắn đã mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn trước giờ chưa từng có. Thậm chí lúc ở cùng Đình Ngụy Phi, cảm giác này cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Hoắc Dư Viễn ngồi trong xe, nhìn theo cái dáng chạy thục mạng của cô, còn có khuôn mặt hơi ửng hồng của cô khi nãy. Không khỏi nở ra một nụ cười. Một nụ cười chỉ khi ở cạnh cô mới có.
___ Chỗ này bắt đầu thay bằng anh em cho ngọt ngào nhé. Tôi em hoài nó bá đạo quá ___
Sau vụ của Tống Nhã Yến và Tần Diệp Ly, Hoắc Dư Viễn quyết định đem tất cả nhân viên ở tầng làm việc của hắn ( tầng VIP) đổi thành nam hết. Và còn có, tất cả các tầng dưới không có việc gì đều không được đến tầng VIP một bước. Chuyện này xảy ra làm cho mọi người trong công ty một phen không hiểu gì cả, nhất là các nhân viên nữ thì vô cùng tụt hứng.
Từ Ngôn Hy đứng trước cửa phòng làm việc hồi hộp. Không biết đã bao nhiêu lần tâm trạng thay đổi khi đứng sau cái cánh cửa này rồi.
Hôm qua.. hôm qua.. cô nói vậy. Ừm.. bây giờ gặp nhau quả thật có hơi ngượng ngùng.
Còn đang đắn đắn đo đo. Bỗng nhiên có tiếng bước chân ở phía sau.
Chậm chạp quay đầu lại. Cô tưởng Doãn Thiên Phách, hóa ra là một anh chàng nhân viên.
Ừm, công ty này toàn nhân viên đẹp trai nha. Chỉ có điều, tổng giám đốc của bọn họ luôn khí thế bức người mà nổi bật nhất. Cô còn suy nghĩ thì anh chàng kia đã đến ngay trước mặt cô, sau đó khuôn mặt thư sinh nho nhã hỏi cô
" Cô là thư kí Từ? "
Cô nhìn đôi mắt kính trên mặt anh ta. Hoàn toàn một bộ dạng thư sinh
" Ừ à đúng rồi! Có chuyện gì sao? "
Anh ta nhìn cô một cái, sau đó tự nhiên cúi đầu gần mặt cô. Theo phản xạ cô liền lùi ra phía sau vài bước, mà trớ trêu một cái, hôm nay cô mang đôi giày có chút cao, hoàn toàn không quen chân. Kết quả là không giữ được thăng bằng liền ngã người ra đằng sau. Nhưng mà trước khi cô tiếp đất, anh chàng thư sinh này liền vươn tay ra kéo cô lại.