Đôi vợ chồng mới cưới lên máy bay, đáp xuống Nhật Bản, bắt đầu tuần trăng mật...
Trong một ngôi nhà nhỏ giữa rừng hoa Lavender, cô gái nhỏ mặc một chiếc sơmi tới đầu gối ngồi trước hiên nhìn ra xa, chỗ này có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ. Những đám mây mang ánh chiều tà lướt qua ngọn núi. Hương hoa theo gió lan tràn thoang thoảng, xen qua những sợi tóc nhỏ bay nhẹ nhàng
Một vòng tay ôm cô từ phía sau, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên mũi, cô gái mỉm cười đan tay vào người đàn ông.
" Viễn, anh nói xem, giống như những bộ truyện ngôn tình, kiếp trước có phải em đã cứu cả thế giới, nên kiếp này mới gặp được anh! "
" Thế anh phải cứu cả vũ trụ này nên mới gặp được em! ". Hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên vai cô.
Cô khẽ nở nụ cười
" Nếu chia tay Đình Ngụy Phi, anh gặp em liền lướt qua không để ý, anh đi đường anh, em đi đường em, sẽ không có ai chữa vết thương cho em, trái tim em sẽ lạnh lẽo đóng kín, anh nói xem có phải em sẽ cô đơn lạnh lẽo đến già xấu xí mà chết đi? "
" Có những người, vừa gặp đã biết đó là tơ duyên của mình! Có những người, gặp cả chục lần cũng không phải định mệnh của mình. Trái tim của anh gặp em, liền biết, em chính là nửa còn lại. "
Nếu không gặp được cô, hắn nghĩ có phải cũng chính mình cứ cô đơn như vậy đi một mình đến suốt cuộc đời này. Sẽ không có ai để hắn để tâm, sẽ không có ai khiến hắn lo lắng, cũng không có ai để hắn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, tựa như một con người máy móc sống đến chục năm nữa mà chết đi.
Từ Ngôn Hy bỗng quay người lại, hai tay vòng qua hông, ôm chặt lấy hắn, nở nụ cười rạng rỡ,
" Hoắc Dư Viễn, cám ơn trái tim của anh đã gặp em "
Hắn hơi ngẩn người, mỉm cười ôm cô đứng lên
" Phải cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của em mới đúng! "
Cô cười cười, cắn nhẹ vào bả vai hắn, để lại trên vai một dấu răng nhỏ mới hài lòng buông ra.
" Ọt ọt ọt ~~ "
Chợt tiếng động lạ từ bụng phát ra, cô gái nào đó khuôn mặt ửng đỏ, tinh nghịch nhe nanh
" Em.. em đói "
Hắn khẽ cười, ôm cô ra sau ngôi nhà nhỏ. Ở đó đặt một chiếc bàn, trên đó có một giá nến được thắp sáng, ở giữa còn có một lọ hoa cắm ba cành Lavender. Cô ngồi xuống bàn, tay hăng hái cầm dao nĩa nuốt nước bọt nhìn miếng bò beefsteak.
Hoắc Dư Viễn nhẹ nhàng cắt miếng thịt nhỏ ra, đẩy qua cho Từ Ngôn Hy. Cô mỉm cười hạnh phúc.
Trải qua bữa tối ngọt ngào, Từ Ngôn Hy quyết định tắm rửa sạch sẽ sau đó đánh một giấc. Ngày mai còn phải đi nhiều nơi.
Chỉ là, người ta nói, đừng lên kế hoạch, bởi vì kế hoạch của bạn sẽ không thực hiện được. Đúng vậy, khi cô đang hăng hái ngồi trên chiếc giường ấm êm lau khô mái tóc của mình, thì móng vuốt của tên nào đó đặt lên hông cô. Ném khăn của cô qua một bên, trực tiếp đè cô xuống giường.
" Tiểu bảo bối, em nói xem, đêm tân hôn chúng ta phải làm gì? ". Khuôn mặt lộ ra vẻ lưu manh
Cô nuốt nước miếng
" Tất.. tất nhiên là ngủ! "
" Ngủ sao? Tiểu bảo bối, em có nhớ đã hứa với anh cái gì sao? Giờ chúng ta đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, em có thể thực hiện lời hứa! " Hắn lướt mắt xuống cổ cô.
Từ Ngôn Hy cảm thấy hoảng hốt. Chuyện đó, chuyện đó... mặc dù đã nhiều lần chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng hiện tại, cái sẵn sàng đó bay đi đâu hết. Cô... cô chưa từng trải qua chuyện này, nếu nói toạc ra, thì cô chính là xử nữ a! Cô ấp úng
" Hay.. hay để sau đi, ngày mai chúng ta còn phải... " đi chơi nhiều nơi!
Chưa kịp nói hết câu, miệng của cô đã bị chặn lại, một thứ mềm mềm luồn vào trong khoang miệng cô, hung hăng mút lấy miệng cô.
Hoắc Dư Viễn hoàn toàn mất hết kiểm soát. Khi nãy đè cô xuống, vạt áo somi bị lật lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, cổ áo lệch sang một bên bày ra xương quai xanh, hắn mơ hồ đã cảm thấy khó thở.
Từ Ngôn Hy bị hắn hôn đến đảo lộn trời đất, rèm mi ươn ướt nhu nhược. Bàn tay của hắn liên tục làm loạn trên người cô, kiên nhẫn đốt lửa khắp nơi trên người cô, khiến cho cô bắt đầu toàn thân trở nên nóng nảy, tựa như kiến đốt, trong miệng nhỏ khẽ " ưm " một tiếng, cô xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ. Cảm thấy dưới chân mơ hồ đụng phải vật gì đó thật nóng khiến cô giật mình.
" Đừng sợ! " Tiếng hắn đã khàn khàn, nhẹ nhàng trấn an cô.
Từ Ngôn Hy nghe tiếng Hoắc Dư Viễn, sợ hãi tiêu giảm đi không ít, quyết định chủ động vụng về đáp trả lại nụ hôn của hắn. Không biết từ lúc nào, chiếc áo somi rộng thùng thình kia đã nằm trên đất, cả người hắn cũng thoát y, da thịt nóng bỏng ma sát với nhau. Hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô, hôn thật sâu, từ từ tiến vào, từ từ giao hòa với cô, từ từ chạm vào trái tim cô...
" Từ Ngôn Hy, anh yêu em "
"Hoắc Dư Viễn, em yêu anh "
Đêm đó, hương Lavender lan tỏa khắp căn phòng nhỏ ấm áp, hai mảnh tim dây dưa triền miên, tựa như một đôi long phụng quấn quít lấy nhau, siết chặt hai mảnh tim đỏ...
Đêm chóng qua, bình minh xuất hiện, tia nắng ấm men theo hương hoa chiếu vào căn phòng nhỏ...
Người trong ngực khẽ động đậy, Hoắc Dư Viễn nhìn người trong ngực nhíu mày... Đêm qua lăn lộn trên giường, hẳn là rất mệt. Hắn mỉm cười, hôn lên trán cô, tay vỗ về lưng cô, nhìn cô nhu thuận nằm trong lồng ngực của chính mình mà an giấc...
Từ Ngôn Hy mở đôi mắt nhỏ nhìn hắn, nở một nụ cười gió xuân... mỗi sáng đều có thể nhìn thấy hắn như thế này thật tốt.
Hạnh phúc chính là... mỗi khi thức dậy, đều thấy đối phương đầu tiên, mỉm cười dịu dàng!